• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Độc nhất sủng hôn - Chương 23: Chuẩn bị cho cô




Doanh Kình Thương ngồi trong văn phòng chờ tin, cậu Thẩm ngồi đối diện hắn, hỏi:





"Sao tự dưng lại tốt với phụ nữ thế? Tặng đồng hồ rồi còn tặng cả quần áo nữa."





"Liên quan gì tới cậu?"





Doanh Kình Thương ho khan mấy tiếng rồi tiếp tục:





"Cậu chắc chắn cô ấy sẽ thích những thứ cậu chọn chứ hả?"





Cậu Thẩm liếc mắt nhìn hắn:





"Tất nhiên rồi, tôi là ai hả? Phụ nữ thích gì chẳng lẽ tôi còn không rõ hơn cậu đấy chắc?"





Ngay lúc này, điện thoại trên bàn reo vang, Doanh Kình Thương nghe máy, vừa nghe thì sắc mặt lập tức thay đổi. Cậu Thẩm thấy hắn mặt mày tối sầm cúp máy thì thắc mắc:





"Sao thế hả?"





Doanh Kình Thương đứng phắt dậy, đi thẳng ra ngoài:





"Xe đâu? Về nhà."





Ở nhà, Tân Tình khóc mệt rồi thì ra rửa mặt sạch sẽ rồi ngồi ngẩn ra trên bồn cầu trong phòng vệ sinh. Bỗng cửa bị đẩy mạnh ra, Doanh Kình Thương đứng trước cửa, hằm hằm nhìn cô.





Tân Tình rụt cổ, đây là bản năng khi thấy người làm tổn thương mình.





"Cô không hài lòng à?"





Doanh Kình Thương lạnh lùng hỏi. Người khi nãy tới đây sắp xếp đồ đạc đã báo với hắn rằng dường như Tân Tình không thích những thứ này.





"Tôi có hài lòng hay không thì có liên quan gì à?"





Doanh Kình Thương sải bước thẳng tới trước mặt cô, hắn nhìn từ trên cao xuống, nói:





"Cô đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi đấy phải không?"





Tân Tình nhếch mép, cúi đầu đáp:





"Tôi rất thích mà."





"Ngẩng đầu lên nhìn tôi."





Thái độ của Tân Tình làm cho Doanh Kình Thương càng tức giận hơn.





Tân Tình ngẩng lên, đôi mắt sưng đỏ của cô khiến cho Doanh Kình Thương bắt đầu cảm thấy lo lắng, hắn vươn tay nắm lấy cằm cô, hỏi:





"Khóc đấy à?"





"Cảm ơn đồ anh tặng, tôi sẽ mặc."





Trong đầu Tân Tình bây giờ chỉ toàn là những thứ đồ nội y khiêu gợi mà thôi.





Doanh Kình Thương nhận ra sự đối phó của cô trong câu nói này, hắn cười lạnh, tay siết chặt hơn:





"Không phải cảm ơn, những thứ này không phải tôi chuẩn bị vì cô đâu. Người phụ nữ lúc trước tìm cô chính là con gái của Tân Bằng Phi phải không?"





Tân Tình run lên, cô nhìn chằm chằm vào hắn.





"Cô xem người ta ăn mặc thế nào rồi nhìn lại mình mà xem. Chẳng trách cô ta tưởng cô là người giúp việc."





Doanh Kình Thương châm chọc:





"Bây giờ cô là người của tôi rồi, đừng làm cho tôi mất mặt."





Tân Tình cắn chặt môi không để mình khóc thành tiếng, nước mắt cô trượt dài theo gương mặt, rơi xuống kẽ tay của Doanh Kình Thương. Những giọt nước mắt tưởng như không có nhiệt độ lại làm cho hắn rụt tay lại vì cảm giác nóng bỏng.





Tân Tình đã tuyệt vọng rồi, cô cảm thấy chẳng còn gì phải sợ nữa, chuyện dù gì cũng đã quyết từ lâu, sợ cái gì mà sợ.





"Tôi hiểu rồi."





Tân Tình đứng lên:





"Bây giờ tôi đi thay quần áo ngay đây."





Doanh Kình Thương nhìn Tân Tình bước vào phòng thay đồ, hắn cũng không biết cô định thay thứ gì mà chỉ thấy được dấu đỏ bên mặt cô do chính tay mình bóp ra. Hắn thầm hối hận, rõ ràng chỉ muốn hỏi xem Tân Tình không thích thứ gì ở đây, sau đó hắn sẽ đổi cho cô mà thôi, tại sao lại trở thành thế này vậy?





Đang không biết phải giải quyết thế nào thì Doanh Kình Thương nghe thấy tiếng mở cửa. Ngẩng đầu nhìn sang, hắn lập tức ngẩn người.





Tân Tình mặc một bộ váy ngủ trong suốt màu trắng, cô khoanh tay làm lộ ra rãnh ngực thật sâu.





Hắn lại từ từ nhìn xuống thêm chút nữa...





Doanh Kình Thương nuốt nước miếng, giọng trầm hẳn đi:





"Cô muốn làm gì..."





"Đây chẳng phải những gì mà anh muốn sao? Hài lòng chứ?"





Lúc thay nội y, cô cảm thấy rất xấu hổ, thế nhưng bây giờ Tân Tình bỗng chẳng thèm đếm xỉa nữa.





Doanh Kình Thương đã không còn nghe thấy Tân Tình đang nói gì nữa, hắn như bị người bỏ bùa mê, chậm rãi vươn tay ra.





Bóng đêm ngoài cửa sổ mỗi lúc một dày, Tân Tình mở mắt, thấy bên người đã chẳng còn ai.





Có tiếng nước vang lên trong phòng tắm, sau đó, Doanh Kình Thương mở cửa đi ra. Thấy Tân Tình đã tỉnh, hắn bực bội nói:





"Tôi muốn để cô ngủ thêm một lát nữa."





Tân Tình không đáp lại, hắn cho là cô mệt mỏi nên bước tới, định bụng sẽ bế cô đi tắm.





"Sao thế? Còn chưa đủ cơ à?"





Mắt Tân Tình đã khôi phục lại tầm nhìn, cô cho là Doanh Kình Thương đang muốn chuyển địa điểm rồi tiếp tục, nhưng bây giờ cô đau nhức toàn thân, người rã rời không còn chút sức lực nào cả.





Doanh Kình Thương sững người, thấy sự chán ghét trong mắt Tân Tình, tim hắn nhói lên:





"Cô có ý gì?"





"Không có ý gì cả."





Tân Tình tự đứng lên, cô nhịn đau cúi xuống, nhặt bộ đồ mà hắn đã xé rách lên:





"Rách rồi, chẳng trách anh chuẩn bị nhiều như vậy, xem ra là muốn mỗi lần đổi một bộ khác nhau."





Cô cười lạnh:





"Anh yên tâm, tôi sẽ nghe lời, sẽ đóng cho tròn vai của mình."





"Khi nãy cô làm thế tất cả chỉ vì thỏa thuận thôi ư?"





Doanh Kình Thương cao giọng, trong giọng nói của hắn tràn ngập tức giận.





Trông thấy Doanh Kình Thương tức giận, chẳng biết vì sao Tân Tình lại cảm thấy vui hơn, cô không chịu yếu thế mà nhìn chằm chằm vào hắn:





"Nếu không thì vì sao tôi phải mặc cái kiểu... cái kiểu lấy lòng anh như vậy?"





Tân Tình thấy nét mặt Doanh Kình Thương sa sầm xuống, cô sợ hãi nhưng vẫn cố ngửa cổ lên, nói cứng:





"Dù sao giữa chúng ta chỉ cần tuân theo thỏa thuận là được, trừ cái đó ra thì làm gì còn gì nữa."





Rầm!





Doanh Kình Thương nện một đấm lên tường, hắn lạnh lùng nhìn Tân Tình:





"Giỏi lắm, cứ tiếp tục phát huy đi."





Nói xong, hắn cũng đi thẳng ra ngoài.





Một thời gian sau đó, Doanh Kình Thương lại tiếp tục biến mất, vài ngày liền cũng không thấy hắn trở lại. Tân Tình ở nhà dưỡng bệnh, tất nhiên cô cũng chẳng muốn gặp hắn làm gì. Mỗi khi nhớ tới phản ứng ngày đó của mình, cô lại hối hận, chỉ muốn tự sát cho xong. Người đàn ông đó đã cướp đi thứ quý giá nhất của cô, tùy ý chà đạp tự tôn của cô dưới lòng bàn chân, làm sao lúc ấy cô lại có thể cảm thấy hắn dịu dàng cơ chứ? Chẳng qua đó chỉ là phản ứng bản năng của đàn ông mà thôi.





Tân Tình liên tục tự nói với mình tuyệt đối không thể đánh mất sự đề phòng được, tuyệt đối không thể nảy sinh bất cứ tình cảm nào với Doanh Kình Thương được. Loại đàn ông như hắn là kiểu người mà cô không bao giờ trêu chọc nổi, điều cô cần làm chính là ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.





Chờ tới khi hắn có những người phụ nữ khác, hắn sẽ thả cô thôi.





Lúc này, Doanh Kình Thương đang rất giận dữ, hắn cảm thấy Tân Tình không biết điều chút nào.





Hắn đã không chê Tân Tình, vậy hà cớ gì mà lúc nào cô cũng tỏ vẻ không hài lòng với hắn, không thiết tha gì đến hắn?





Mấy ngày này, lúc nào mặt hắn cũng sa sầm lại, cho dù là tham gia tiệc do công ty tổ chức, hắn cũng không thấy khá hơn. Cũng vào lúc này, Tân Bằng Phi dẫn Tân Ngữ Điệp ra chào hỏi hắn.





"Tổng giám đốc Doanh, ngài còn nhớ tôi chứ? Chúng ta đã gặp nhau ở bữa tiệc mấy ngày trước đây."





Tân Bằng Phi nhiệt tình đẩy Tân Ngữ Điệp ra trước mặt Doanh Kình Thương, hoàn toàn không hề chú ý sắc mặt cô ta lúc này đã trắng bệch:





"Đây là con gái tôi, nó lúc nào cũng ngưỡng mộ ngài cả."





Doanh Kình Thương nhìn Tân Ngữ Điệp một lát, cô ta mau chóng khôi phục bình tĩnh. Tân Ngữ Điệp cảm thấy vì sao Tân Tình có thể ở bên người đàn ông này mà cô ta lại không thể, cô ta nhất định phải cướp được người này.





"Tổng giám đốc Doanh..."





Lời còn chưa nói hết, Doanh Kình Thương đã mặc kệ hai cha con kia, bỏ đi thẳng. Tân Bằng Phi còn muốn đuổi theo nhưng đã bị một nhân viên chặn lại.





"Thưa ông, tổng giám đốc của chúng tôi mời ông ra ngoài."





Tân Bằng Phi còn muốn làm ầm lên nhưng lão ta lập tức bị hai vệ sĩ bịt miệng kéo ra ngoài, Tân Ngữ Điệp thì hoảng hốt theo sau.





Về đến nhà, Tân Bằng Phi càng nghĩ càng thấy lạ.





"Có phải con có chuyện gì lừa cha phải không?"





Ông ta hỏi Tân Ngữ Điệp.





Tân Ngữ Điệp lắc đầu, Triệu Giai Lệ vội vàng liếc nhìn cô ta ra hiệu rồi nói:





"Có gì mà không nói được với cha con chứ?"





"Con... con từng gặp Doanh Kình Thương rồi."





Tân Ngữ Điệp co người lại:





"Tân Tình đang ở nhà anh ta, giờ nó đang được anh ta bao nuôi."





"Cái gì cơ?"





Triệu Giai Lệ hô lên:





"Là tổng giám đốc của Doanh Thị?"





"Anh ta... Chẳng phải người ta nói anh ta là đồng tính sao?"





Triệu Giai Lệ kinh ngạc:





"Ông xã, sao lại có thể như thế được?"





Tân Bằng Phi bực bội châm một điếu thuốc:





"Làm sao tôi biết được? Trách không được Hoàng Kiến Bân không dám nói lời nào, hẳn là nó đã được mang đi từ sớm rồi."





"Cha..."





"Mày câm mồm!"





Tân Bằng Phi quắc mắt:





"Tao nói cho mày biết, ở trường ít đi gây sự với Tân Tình thôi, nếu Doanh Kình Thương mà ra tay với chúng ta thì Tân Thị xong đời là cái chắc."





Triệu Giai Lệ suy nghĩ rồi an ủi chồng mình:





"Đừng cuống lên như vậy, chẳng qua nó chỉ là đồ chơi được người ta bao nuôi thôi, chẳng mấy chốc sẽ bị đá ấy mà."





Đêm nay, hai mẹ con Tân Ngữ Điệp quả thực khó lòng an ổn, họ mong ngóng ngày Doanh Kình Thương chơi chán Tân Tình rồi đuổi cô ra ngoài, thế nhưng Tân Bằng Phi lại có ý định khác.





Một tuần sau, Tân Tình chuẩn bị tới ngày đi học, Doanh Kình Thương cũng về.





"Tôi gặp Tân Bằng Phi."





Hắn đứng trước cửa phòng của Tân Tình, đang định đi vào thì thấy cô có vẻ cuống quýt lên. Chẳng lẽ hắn đáng sợ như vậy ư? Doanh Kình Thương lại đen mặt:





"Nếu bây giờ cô muốn tôi lấy lại công ty của cô, vậy thì cách làm của tôi chính là phá hủy Tân Thị.





"Phá hủy?"





Tân Tình không hiểu lắm.





"Chiếm đoạt, xây dựng lại, biến nó thành của tôi."





"Không được đâu, nó là của mẹ tôi mà!"





Tân Tình vội vã nói:





"Không còn cách nào khác sao?"





Doanh Kình Thương nhìn cô:





"Vậy thì phải từ từ mới được, nếu cô có thái độ tốt thì chờ cô tốt nghiệp, tôi thậm chí có thể để cô tự tay báo thù."





Tân Tình siết chặt nắm đấm, tất nhiên cô hiểu thái độ tốt là ý gì, vậy nên cô đứng lên, bắt đầu cởi quần áo.





Doanh Kình Thương lúc này lại lên tiếng châm chọc:





"Ha ha, tốc độ cởi quần áo của cô mỗi lúc một nhanh rồi đấy."





Nói xong, hắn cũng chẳng nhìn cô nữa mà quay người đi ra ngoài:





"Lúc tôi cần, ắt sẽ để cho cô cởi thôi."





"Anh!"





Sau lưng hắn, Tân Tình cầm một cái gối đầu, ném mạnh về phía cửa.





Hôm sau, Tân Tình đi học, cô bất ngờ nhận ra Tân Ngữ Điệp đã không còn tìm mình gây sự nữa, cô ta chỉ đứng lườm cô từ xa mà thôi. Thế nhưng lúc tan học, Tân Tình lại bị Đỗ Trạch Khải chặn đường.





"Cậu lại muốn làm gì nữa?"





Sắc mặt Đỗ Trạch Khải rất khó coi, khi thấy bạn học xung quanh đều đang nhìn họ, cậu ta nói khẽ:





"Tôi có chuyện muốn nói với cậu, đi theo tôi ra đây một lát."





"Tôi chẳng có gì để nói với cậu cả."





Tân Tình quay người định bỏ đi.





"Cậu dám đi thì tôi sẽ lập tức nói ra bí mật cậu bị người ta bao nuôi, tôi biết người đàn ông kia là ai đấy!"





Đỗ Trạch Khải đe dọa.





"Hèn hạ."





Tân Tình chẳng cần nghĩ cũng biết là Tân Ngữ Điệp tiết lộ cho Đỗ Trạch Khải. Cậu ta đưa cô tới một quán cà phê gần trường, cô tức giận nhìn Đỗ Trạch Khải, nói:





"Chuyện gì, nói mau."





Cậu ta kích động tra hỏi:





"Cậu đã làm gì Ngữ Điệp?"





"Tôi có thể làm gì cô ta cơ chứ?"





Tân Tình cảm thấy câu hỏi này thật buồn cười.





Đỗ Trạch Khải lẩm bẩm:





"Cô ấy bỗng dưng từ chối không chịu tìm hiểu tôi nữa, thế nhưng lại khóc rất đau lòng, nhất định là cậu đã làm gì đó rồi, nếu không cô ấy sẽ không đời nào như thế."





"Cậu không biết là trong thời gian vừa qua, tôi đã xin nghỉ phép, hoàn toàn không tới trường à?"





Tân Tình hỏi ngược lại. Cô cảm thấy thật nực cười, người cậu ta thích mà cậu ta cũng không hiểu nổi, thế mà còn chạy tới chất vấn mình.





Đỗ Trạch Khải lắc đầu:





"Chắc chắn là cậu đã làm gì đó rồi, nếu không Ngữ Điệp sẽ không phớt lờ tôi như thế."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK