• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Độc nhất sủng hôn - Chương 65: Mẹ kế nhỏ tuổi hơn anh.




"A... A..." Tân Tình gắt gao che miệng, trừng mắt nhìn Doanh Kình Thương, khóe mắt một mảnh mị sắc cùng khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, càng khiến đàn ông mê mụi.





"Ở đây cách âm rất tốt, kêu lên, anh thích nghe tiếng em kêu." Doanh Kình Thương ôm Tân Tình, hai người ngồi trên ghế.





Tân Tình hai tay vòng trên cổ hắn, kêu một tiếng: "A... Nhẹ một chút."





"Được, nhẹ một chút."





Doanh Kình Thương ngoài miệng nói như vậy, nhưng tiểu Doanh Kình Thương lại dùng thêm sức.





Vì vậy chuyến bay Anh quốc mất mười giờ, thì hết nửa thời gian là trên người Doanh Kình Thương, nửa thời gian kia là ngủ, lúc xuống máy bay cô nhịn không được hỏi Doanh Kình Thương.





"Lúc chưa biết em, làm thế nào anh trải qua?"





"Em có ý gì?" Đàn ông ăn no tâm tình tốt rất, ngay cả phải trở về ngôi nhà đó đều không cảm thấy khó chịu.





Tân Tình nhìn xuống phía dưới hắn, Doanh Kình Thương trừng cô: "Em là người phụ nữ đầu tiên!"





"Em biết."





Tân Tình vội nói: "Ý em là nhu cầu anh mãnh liệt như vậy, trước kia làm sao chịu đựng nổi?"





Doanh Kình Thương nhíu mày: "Bởi vì trước kia không hưởng qua, cho nên không biết mùi vị."





Thấy ánh mắt Tân Tình tối đi, nghiêm túc nói: "Anh cũng không biết, anh chỉ muốn em, thấy em liền muốn."





Tân Tình hài lòng, sau đó chuyển mắt ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, bọn họ đã ra ngoài thành phố, lại chạy vào vùng ngoại ô xanh mát, hai bên đường là cánh đồng lớn, khắp nơi là màu xanh lá cây, lúc đi đến hết, rốt cuộc xuất hiện một tòa lâu đài kiến trúc cổ xưa.





"Đây là tòa lâu đài năm đó tổ phụ mua, nghe nói đã có hơn hai trăm năm lịch sử."





Doanh Kình Thương thấy sự ngạc nhiên trong mắt cô, nghĩ đến chuyên ngành của cô, nói tiếp: "Bên trong có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật lịch sử có giá trị, em thích cái nào, lúc trở về chúng ta mang đi."





Tân Tình trợn mắt nhìn hắn: "Sao có thể làm chuyện không lễ phép như vậy?"





"Sau này tòa pháo đài này là của anh, của anh chính là của em, chẳng qua là chúng ta lấy đi trước thời hạn mà thôi, có cái gì mà không lễ phép."





Doanh Kình Thương giúp cô chỉnh sửa quần áo ngay ngắn, xe chậm rãi dừng lại, lúc cửa xe mở ra, Tân Tình liền thấy một người đàn ông anh tuấn đứng đó cười nhìn cô.





"Tân Tình! Chào mừng con đến với gia tộc họ Doanh."





Khuôn mặt người đàn ông này cùng Doanh Kình Thương có mấy phần giống, nhưng nhìn ông nhiều hơn tư vị thành thục, trầm ổn. Người đàn ông này thoạt nhìn cũng chỉ hơn năm mươi tuổi, nhưng Tân Tình biết ông đã sáu mươi, chính là cha Doanh Kình Thương – Doanh Hạo.





"Xin chào bác trai!"





Tân Tình lễ phép chào hỏi, một bên Doanh Kình Thương mặt không cảm xúc kéo cô đi. Doanh Hạo một chút cũng không để ý, cười nói với Tân Tình:





"Bác cũng biết, con nhất định sẽ tới nơi này, mau vào thôi!"





Nói xong xoay người dẫn bọn họ tiến vào lâu đài cổ, giới thiệu: "Nghe nói con là nhà thiết kế ưu tú, tòa lâu đài cổ này có rất nhiều đồ vật đời trước lưu lại, con xem có đồ vật con thích, bác có thể kêu người gửi về nước cho con.”





Doanh Kình Thương nhìn Tân Tình, lúc nãy anh nói không sai chứ. Tân Tình không để ý tới hắn, Doanh Hạo từ đầu tới cuối giống như không thấy Doanh Kình Thương vậy, cũng không quan tâm hắn.





Ba người đi đến phòng khách nhỏ, quả nhiên Tân Tình bị bức bích họa (*) trên tường cùng điêu khắc hấp dẫn, lúc đang nhìn chăm chú, bên ngoài bỗng truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng.





"Rốt cuộc đã tới! Đúng lúc đến giờ ăn."





Tân Tình nhìn về nơi phát ra tiếng nói, là một người phụ nữ đẹp mặc sườn xám màu đỏ đang chậm rãi đi đến, eo đung đưa, một đầu tóc xoăn kết hợp với khuôn mặt diễm lệ, khiến người phụ nữ này tỏa ra sức hấp dẫn không nói nên lời, mọi cử chỉ đều mê hoặc mắt người nhìn.





Thanh mai... trong đầu Tân Tình không biết như thế nào liền nghĩ đến này từ, sau đó theo bản năng nhìn sang Doanh Kình Thương, Doanh Kình Thương đang ôm Tân Tình bỗng phát hiện cơ thể cô trở nên cứng đờ. Sau đó nhìn người phụ nữ đi tới, cười cười cũng không nói gì.





"Quả nhiên là cô gái đẹp, trách không được có thể khiến A Kình nhà chúng ta bị hấp dẫn!”





Người phụ nữ đi đến bên cạnh Tân Tình, quan sát cô, sau đó đưa tay ra nói: "Xin chào, tôi là Vinh Ti Mạn, là dì A Kình."





Là dì... dì A Kình? Tân Tình đầu óc ngây ngốc, Doanh Kình Thương nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Tân Tình liền muốn cười nhưng lại sợ cô ngượng ngùng, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "Là vợ sau của ông ấy."





Mẹ kế thật trẻ! Tân Tình kinh ngạc, nhìn qua không lớn hơn Doanh Kình Thương bao nhiêu.





"Chào... chào dì!" Thật không dễ cô mới tìm lại được giọng nói của mình, khó khăn chào hỏi.





Vinh Ti Mạn gật đầu cười, sau đó nhìn Doanh Kình Thương: "A Kình, đã lâu không gặp!"





Doanh Kình Thương không để ý Vinh Ti Mạn, ôm Tân Tình đi: "Đói, đi ăn cơm."





"A?"





Tân Tình quay đầu muốn cùng Vinh Ti Mạn nói xin lỗi, nhưng nhìn thấy cô hoàn toàn không tức giận, còn mặt đầy quyến rũ dựa vào người Doanh Hạo, kéo cánh tay ông nói:





"Đi thôi, chúng ta cũng đi ăn cơm."





Bữa ăn tối được làm theo kiểu truyền thống Anh quốc, sau bữa ăn Doanh Hạo kéo cô cùng nói chuyện, bên cạnh Vinh Ti Mạn vẫn luôn mang nụ cười nhìn cô, thỉnh thoảng nhìn Doanh Kình Thương bên cạnh cô. Buổi tối trở về phòng, phát hiện chiếc giường lớn trong phòng đồ cổ. Tân Tình thích đến nổi không muốn bước xuống giường.





"Nếu thích thì mang đi."





Doanh Kình Thương tắm xong đi ra thì thấy cô trên giường cười ngây ngốc.





Tân Tình vội ngồi dậy mặt đầy nghiêm túc hỏi:





"Anh chưa nói anh có một người dì."





"Bởi vì không quan trọng." Doanh Kình Thương vén chăn lên chui vào, đem Tân Tình ôm vào ngực.





Tân Tình chọc chọc ngực hắn nói:





"Cái gì gọi là không quan trọng, đó không phải là vợ hợp pháp của bác trai sao?"





"Thì như thế nào, cũng không quan hệ gì với chúng ta."





"Có phải hay không anh sợ sau này dì ấy sinh đứa bé sẽ cùng anh tranh gia sản?"





Tân Tình nghĩ đến cả ngày đều không thấy Doanh Kình Thương nói một lời với Vinh Ti Mạn, giống như hắn rất ghét Vinh Ti Mạn.





Doanh Kình Thương bóp mũi cô: "Em xem quá nhiều phim truyền hình rồi, em nghĩ nhà nào cũng đều tranh gia sản sao?"





"Không phải sao?" Tân Tình suy nghĩ một chút:





"Chẳng lẽ dì ấy không sinh được đứa bé?"





"Xuy!"





Doanh Kình Thương lộ ra nụ cười kỳ quái: "Con trai cô ta cũng đã mười hai tuổi, đang ở trường học, cuối tuần trở về em có thể thấy."





"A! Vậy anh không phải người thừa kế duy nhất."





Tân Tình nhìn hắn: "Anh sẽ không đối phó em trai anh chứ?"





Doanh Kình Thương sắc mặt không tốt lắm: "Đó không phải em trai anh, nó cũng không có tư cách là người thừa kế, trên danh nghĩa anh là người thừa kế của gia tộc họ Doanh."





Doanh Kình Thương thấy người trong ngực cau mày, đưa tay vào chăn bóp cô một cái.





"Tòa lâu đài cổ này, còn có những thứ này, đều là của anh, Doanh thị cũng là của anh. Nếu em không yên lòng, anh kêu A Nam làm cho em một bảng tài sản?"





Doanh Kình Thương cười nhìn cô.





Tân Tình liếc hắn một cái:





"Em tò mò là tại sao dì ấy trẻ tuổi như vậy. Còn có, Monica nói người phụ nữ kia, có phải là dì ấy hay không?"





"Cô ta lớn hơn anh hai tuổi, đương nhiên là trẻ, Monica nói người phụ nữ kia chính là cô ta."





Doanh Kình Thương đột nhiên nhìn cô hỏi: "Em cảm thấy cô ta như thế nào?"





Tân Tình nháy mắt mấy cái: "Rất đẹp, rất hấp dẫn!"





"Mắt em kém vậy sao?"





Doanh Kình Thương bất mãn trợn mắt nhìn cô: "Sao đẹp bằng em? Cũng không hấp dẫn bằng em."





Tân Tình lười cùng hắn tranh luận vấn đề này, mặc dù trong lòng rất vui.





"Nhớ, trong gia tộc họ Doanh ngoài anh ra, em không cần phải nhìn mặt mũi bất kỳ ai. Cô ta nếu là dám gây phiền phức cho em, cứ tát cô ta cho anh."





Doanh Kình Thương nghiêm túc nói: "Còn nữa, cô ta nói gì em cũng không nên tin, đầu óc cô ta có vấn đề."





Không chỉ Vinh Ti Mạn đầu óc có vấn đề, rất nhanh Tân Tình cảm thấy một nhà bọn họ phản ứng cũng không bình thường. Sáng sớm ngày thứ hai Doanh Kình Thương mang cô đi khu rừng phía sau lâu đài nhìn nai. Khu rừng này không ai khai phá, không khí tươi mát, có rất nhiều động vật nhỏ bên trong.





Lúc trở về, Tân Tình còn may mắn đào được một cây nấm cục (*) dưới gốc cây. Đây là lần đầu tiên Tân Tình tự mình đào nấm, cô vui mừng đi nấu, vì vậy thừa dịp Doanh Kình Thương tắm, cô xuống lầu trước.





"Chào buổi sáng!"





Tân Tình ngẩng đầu thì đã thấy Vinh Ti Mạn đứng ở dưới cầu thang.





"A... Chào buổi sáng!"





Cô không biết nên xưng hô như thế nào với Vinh Ti Mạn, nên chỉ chào hỏi.





Vinh Ti Mạn cũng không ngại, cười với cô, thấy tay cô bưng nấm cục liền nói:





"Mùa này là mùa nấm cục trưởng thành! Xung quanh đây đều là sản nghiệp của họ Doanh, nấm cục của chúng ta rất tốt, rất nhiều chủ bếp nhà hàng Michelin đều tới đây cầu mua, đáng tiếc số lượng quá ít, khiến bọn họ hằng năm đều giành giật!"





Tân Tình nhìn nấm cục trong tay không biết nên nói cái gì, bà là muốn nói cho cô, nấm cục quá ít không thể tùy tiện đào?





"Đây là đồ của chúng ta, quản bọn họ làm gì."





Giọng nói Doanh Kình Thương từ trên lầu truyền đến, hắn đứng ở bậc thang trên cao giống như một đế vương vậy, mắt lạnh nhìn Vinh Ti Mạn. Giây kế tiếp lúc ánh mắt dời về phía Tân Tình, liền trở nên mềm mại.





"Vậy chúng ta có thể nấu cháo uống! Chỉ cần một miếng cùng cháo trắng cũng đủ rồi." Tân Tình tươi cười như hoa nói với Doanh Kình Thương, tới thật là đúng lúc.





Doanh Kình Thương đi tới ôm eo cô, cúi đầu hôn một cái trên khóe miệng cô, sau đó mới nói: "Nếu thích anh sẽ kêu người đi đào nhiều một chút."





"Thích!"





Tân Tình dùng sức gật đầu, cô rất thích ăn nấm cục, loại thức ăn xa xỉ này, đây là món ăn cô nhớ mãi không quên.





Vinh Ti Mạn từ khi Doanh Kình Thương xuất hiện, nụ cười càng lớn hơn, cô ta không để ý chút nào thái độ Doanh Kình Thương đối với cô ta, che miệng cười cười nói:





"Nói đúng, nếu Tân Tình thích ăn, bọn ta sẽ cho người đi đào."





"Cảm ơn."





Cho dù Doanh Kình Thương có thái độ như thế nào thì cô vẫn phải đối xử lễ phép với Vinh Ti Mạn, cũng vì thân phận của cô ta!





Doanh Hạo lúc vào buổi ăn sáng mới xuất hiện, ông thấy bên cạnh Tân Tình có một chén cháo nấm cục, cũng cười nói nếu thích thì đi đào ăn mỗi bữa, chờ buổi ăn kết thúc, liền kêu Doanh Kình Thương vào thư phòng cùng ông một chuyến.





"Em trở về phòng thay quần áo, lát sau chúng ta đi cưỡi ngựa." Doanh Kình Thương trộm hôn, sau đó mới rời đi.





Chỉ còn lại cô cùng Vinh Ti Mạn, Tân Tình vừa định nói phải rời khỏi, thì Vinh Ti Mạn mở miệng trước nói: "Cho tới bây giờ tôi chưa thấy qua A Kình đối với người nào tốt như vậy đâu! Thời điểm lúc cùng tôi ăn, cũng không ôn nhu như vậy, Tân tiểu thư thật hạnh phúc.





Cái gì gọi là thời điểm lúc cùng cô ta ăn? Tân Tình nhìn Vinh Ti Mạn giống như nhìn quái vật, thấy được sự khiêu khích trong mắt cô ta, mặc dù rất nhanh liền bị che giấu, nhưng Tân Tình thấy rất rõ, đây Vinh Ti Mạn là đang khiêu khích cô.





Lấy thân phận là mẹ kế.





(*) Bích họa: tranh vẽ trên tường





(*) Nấm cục: hay còn gọi là nấm Truffle, là loại nấm quý hiếm phát triển dưới rễ của một số loài cây. Thưởng thức hương vị của loài nấm này đã là đặc quyền của giới thượng lưu và hoàng tộc từ thời Ai Cập cổ đại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK