Độc nhất sủng hôn - Chương 10: Tác phẩm của em là đạo của người khác
Sáng sớm, Tân Tình ngồi ngẩn người trong vườn hoa nhỏ phía sau biệt thự, dù gì cũng chẳng thể ra ngoài được. Mặc cho dì Điền ám chỉ rằng cô muốn đi đâu thì cứ bảo tài xế đưa đi, nhưng cô thật sự chẳng có chỗ nào để đi cả. Lúc này, chiếc điện thoại được đặt ở một bên bỗng đổ chuông, Tân Tình cầm máy lên xem, đây là số phòng giáo vụ của trường.
"A lô."
"Tân Tình phải không?"
Một giọng nam vang lên từ phía đầu dây bên kia, Tân Tình nhận ra đây là chủ nhiệm Trương.
"Là em đây chủ nhiệm Trương, thầy gọi có việc gì không ạ?"
Tháng sau mới khai giảng, nhà trường gọi mình lúc này có việc gì nhỉ?
"Chuyện là thế này, lúc trước em có tham gia cuộc thi Thiết kế sinh viên, tác phẩm đó của em đã được chứng thực là đạo của người khác, chúng tôi đã thay tên của em bằng tên người khác rồi.
Tân Tình sững sờ, sau khi kịp phản ứng lại, cô mới kinh ngạc hỏi:
"Em đạo tác phẩm á? Làm sao có chuyện ấy được?"
Có lẽ vì thấy Tân Tình không thừa nhận nên giọng điệu của chủ nhiệm Trương cũng không được tốt:
"Tác giã đã cầm bản thảo tìm tới rồi đây này. À! Người này em cũng quen đấy, chính là chị gái của em, Tân Ngữ Điệp."
Tân Tình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô có thêm một người chị gái từ khi nào vậy? Thấy Tân Tình im lặng mãi mà không lên tiếng, chủ nhiệm Trương cảm thấy hẳn là cô đang chột dạ nên lập tức nhắc nhở thêm:
"Tôi chỉ gọi để báo trước cho em như vậy, các hình thức xử phạt cụ thể với em sẽ được thông báo sau khi khai giảng, cứ vậy đi."
...
Tân Tình cầm di động, mãi mà không hoàn hồn được. Đột nhiên như sực nhớ ra điều gì đó, cô xông thẳng vào nhà, kéo lấy bác Phúc, hỏi:
"Bác Phúc, là ai mang quần áo tới cho tôi vậy? Là ai mang tới?"
Bộ dạng này của Tân Tình làm bác Phúc giật nảy mình nhưng bác cũng kịp đáp ngay:
"Là A Triệt, cũng chính là lái xe đưa cô ra nghĩa trang hôm trước đấy."
"Bây giờ anh ta đang ở đâu ạ? Tôi muốn gặp anh ta, tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi."
Thấy mắt Tân Tình đã đỏ cả lên, bác Phúc vội vàng vỗ nhẹ tay cô:
"Cô đừng cuống, tôi gọi điện cho nó ngay đây!"
Vừa nghe điện thoại, Tân Tình đã chẳng kịp khách khí gì mà hỏi luôn:
"Hôm ấy anh tới nhà tôi lấy đồ, có ai đang ở đó?"
"Tân Ngữ Điệp."
Đối phương cũng không so đo tới thái độ của Tân Tình nhưng giọng nói cũng chẳng lấy làm nhiệt tình gì, ngữ điệu của anh ta không trầm không bổng nhưng lại từ từ thêm một câu:
"Hẳn là cô Tân chưa bao giờ nghe thấy cái tên này, cô ta là chị gái cùng cha khác mẹ với cô đấy."
Dù cũng đã nghĩ tới kết quả này từ trước nhưng khi nghe được những lời này, Tân Tình vẫn cứ mềm nhũn cả người. Dì Điền nghe thấy có chuyện nên đã đứng bên cạnh cô, lúc này bà cũng vội vàng đỡ lấy cô.
"Cảm ơn anh."
Tân Tình khẽ nói tiếng cảm ơn.
Đối phương như định nói thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn chỉ vẻn vẹn đáp lại một câu:
"Không có gì."
Cúp điện thoại xong, Tân Tình được dì Điền đỡ tới ghế salon, cô ngồi xuống, ngơ ngác nhìn sàn nhà.
Dì Điền và bác Phúc đều lắc đầu rồi bỏ đi. Họ đã ở nhà họ Doanh vài chục năm, ít nhiều cũng biết được vài thứ nhưng lại chẳng biết phải an ủi Tân Tình ra sao, dù gì thì thái độ của thiếu gia cũng đủ rõ rồi.
Buổi tối, Doanh Kình Thương về tới nhà, thấy Tân Tình vẫn ngồi ngẩn ngơ trên sân thượng. Hắn đã nghe A Triệt nói về chuyện ngày hôm nay nhưng lại chẳng để trong lòng, dù sao đó cũng là việc tư của Tân Tình, chẳng liên quan gì đến hắn cả. Doanh Kình Thương đứng sau lưng Tân Tình nửa ngày nhưng cô lại không có bất cứ phản ứng nào, hắn cười lạnh, bước tới kéo cô khỏi ghế.
Ánh mắt Tân Tình lúc này thật sự hoảng hốt, Doanh Kình Thương nhận thấy cô không hề nhìn mình thì nổi nóng. Chẳng lẽ cô ta cho rằng mình muốn ngày ngày đến tìm cô ta đều như vắt chanh thế hay sao?
Lúc này, Tân Tình vừa không khỏe, lại thêm oan uổng và ấm ức khi nãy khiến nước mắt cô trào ra.
Cô không dám ngẩng đầu lên. Tân Tình có thể nhìn thấy rõ ràng trên con đường núi quanh co kia, cứ cách vài chục mét lại có một tòa biệt thự, dù đêm đã khuya nhưng đôi lúc vẫn thấy đèn xe thoáng chớp lên trên đường cái như những đốm lửa, chúng đang nhắc nhở với cô rằng nơi đó có người.
Tân Tình nghiêng đầu sang chỗ khác, cô thấy Doanh Kình Thương với vẻ mặt bình thản như mọi khi thì cắn răng, phun ra hai chữ:
"Cầm thú."
Mắt Doanh Kình Thương tối sầm lại, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tân Tình khóc, chẳng phải cô ta luôn bướng bỉnh, nén không để nước mắt chảy ra hay sao, sao lại bỏ cuộc sớm thế này?
Bỗng nhiên hắn nhíu mày, sao lại có máu thế kia?