• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Độc nhất sủng hôn - Chương 31: Muốn tiền của tôi ư?




Tân Tình nhìn Doanh Kình Thương một cái, nhặt quần áo trên đất lên mặc vào người.





Đồ đàn bà chết tiệt này!





Doanh Kình Thương thấy Tân Tình nhất định là cố ý chọc tức mình, hắn cúi người xuống nhìn cô, cô nhắm chặt hai mắt, làn da hiện lên vẻ sáng bóng.





“Mở mắt ra.”





Hắn ra lệnh.





Tân Tình không có phản ứng gì.





“Nếu như cô dám nhắm mắt thì tôi sẽ ôm cô ra ban công đấy.”





Tân Tình cắn chặt răng, trợn mắt nhìn hắn:





“Hèn hạ.”





“Tôi hèn hạ ư? Còn cô thì sao? Vì để được tham gia cuộc thi, cô đồng ý chuyện gì hả?”





Hóa ra là thế…





Tân Tình hiểu rồi, tuy rằng không rõ Doanh Kình Thương biết được chuyện này từ đâu nhưng chắc là hẳn tưởng rằng cô muốn giúp Tân Bằng Phi chăng?





Cô nhìn lên trần nhà bằng ánh mắt chết lặng, lời định nói đã đến bên miệng rồi lại nuốt ngược trở về. Có gì để nói chứ, hắn hiểu lầm thì cứ để hắn hiểu lầm đi! Dù sao thì quan hệ giữa cô và hắn cũng sẽ chẳng thay đổi gì.











Doanh Kình Thương tiện tay cầm bản kế hoạch bị vứt bên cạnh lên:





“Cô muốn tôi đầu tư bao nhiêu tiền.”





“Đó là chuyện của anh, không liên quan gì tới tôi cả.”





Tân Tình đứng dậy, không buồn mặc quần áo mà đi thẳng vào nhà vệ sinh.





Nhìn thấy bóng lưng trắng như tuyết của cô, Doanh Kình Thương vội vàng rời tầm mắt đi nơi khác, tằng hắng mấy tiếng, hỏi vọng vào qua cánh cửa:





“Khoản tiền này lấy được từ giao dịch giữa cô và tôi, cô nói xem có liên quan tới cô không?”





“Tôi chưa từng nói sẽ đồng ý điều kiện của ông ta, cũng không mở miệng nói chuyện này với anh, tôi không biết anh nghe chuyện này từ đâu. Bây giờ anh biết kết quả rồi, cũng làm rồi, anh đi được chưa?”





Tiếng nước chảy róc rách truyền từ nhà tắm ra, cho thấy người ở bên trong không muốn nói chuyện nữa. Doanh Kình Thương ngồi bên giường, lộ ra vẻ mặt vừa nghi hoặc vừa pha chút hối hận.





Kết quả mà hắn điều tra được là Tân Bằng Phi dùng tư cách dự thi trong cuộc thi để giao dịch với Tân Tình, chỉ cần hắn đầu tư vào Tân Thị thì cô sẽ được tham gia cuộc thi thiết kế. Doanh Kình Thương cho rằng Tân Tình sẽ từ chối. Nhưng lúc nhìn thấy cô cầm bản kế hoạch thì hắn lại nghĩ cô đã đồng ý điều kiện của Tân Bằng Phi. Điều khiến hắn tức giận không phải vì Tân Tình lấy hắn ra để giao dịch mà là do cô không nói với mình bất cứ điều gì.





Muốn tham dự cuộc thi không nói với hắn, bị Tân Bằng Phi uy hiếp cũng không nói với hắn. Mấy chuyện đó hắn đều có thể giải quyết một cách dễ dàng, nhưng cô thà để mình buồn phiền cũng không mở miệng nói ra.





Doanh Kình Thương hít sâu một hơi, mặc quần áo tử tế rồi bỏ đi, đầu óc hắn bây giờ rối như tơ vò, sao lần nào nói chuyện họ cũng cãi nhau vậy. Chính hắn cũng không rõ tình cảm hiện giờ của mình với Tân Tình, nhưng có một chuyện lại rất chắc chắn.





Hắn không muốn nhìn thấy Tân Tình đau khổ, không muốn nhìn thấy cô khóc, thà nhìn cô trợn mắt mắng mình biến thái còn hơn. Chỉ cần cô không coi hắn là người xa lạ, chỉ cần cô đồng ý để hắn giúp cô.





Đồ khốn kiếp Doanh Kình Thương này! Tân Tình ngâm mình trong bồm tắm, khịt mũi thật mạnh, ngoại trừ bắt nạt tôi ở trên giường anh còn có thể làm gì? Anh nói để anh giúp ư? Anh tự suy đoán lung tung, sao lại giận chó đánh mèo lên người tôi? Nhớ lại vẻ mặt của Doanh Kình Thương lúc bắt cô cởi quần áo, Tân Tình lại thấy thật uất ức.





Đưa tay quệt mạnh mặt mình một cái, cô không được khóc, không được nhận thua!





Cả hai con người với những suy nghĩ khác nhau này đều bị mất ngủ, sáng sớm Tân Tình xuống lầu với cặp mắt gấu trúc, bất ngờ là cô nhìn thấy Doanh Kình Thương đã ngồi ăn sáng rồi.





Sao hắn không đi làm? Tân Tình buồn bực, sau đó cô mới nhớ ra hôm nay là chủ nhật. Không để ý tới Doanh Kình Thương nữa, cô sắp đói chết rồi, tối qua không có tâm trạng ăn uống, đêm cũng không ngủ ngon giấc, cô định ăn một bữa no nê rồi quay về ngủ bù.





“Tân Tình.”





Doanh Kình Thương nhìn cô gái cách hắn thật xa, đang cúi đầu húp cháo.





Tân Tình không buồn để ý đến hắn.





Doanh Kình Thương vỗ bàn đứng bật dậy, dọa cô giật nảy người.





Đã xong chưa thế, Tân Tình đang định mắng lại thì đã nghe thấy Doanh Kình Thương nói.





“Tôi xin lỗi.”





Cái gì? Tân Tình há hốc miệng nhìn hắn, vẻ mặt của cô khiến kẻ đang bối rối vì nói lời xin lỗi là Doanh Kình Thương cảm thấy buồn cười.





“Xin lỗi cô, tối qua tôi không nên đối xử với cô như thế…”





Doanh Kình Thương cảm thấy nói ra những lời này cũng không quá khó khăn:





“Tôi nhìn thấy bản kế hoạch của cô nên tưởng là cô đã đồng ý rồi.”





Tân Tình nhếch miệng:





“Anh cũng không thèm nghĩ xem, người tôi hận nhất là ông ta, sao có thể đồng ý chuyện đó cơ chứ.”





“Cuộc thi của cô…”





“Không sao.”





Tân Tình cắt ngang lời hắn.





“Tôi sẽ tự nghĩ ra cách giải quyết.”





Nói xong cô đứng lên.





“Tôi ăn no rồi, hy vọng rằng lần sau khi anh muốn tôi phối hợp thì không làm cho tôi thấy khó chịu.”





Nói xong cô đi thẳng lên lầu.





Doanh Kình Thương lắc đầu, cô vẫn bướng bỉnh như trước.





Bác Phúc và dì Điền trốn trong bếp thầm nghĩ: Cậu chủ, cậu mới là người bướng bỉnh ấy!





Tuy rằng Tân Tình đã lấy lại được thể diện trước mặt Doanh Kình Thương nhưng cô biết rõ, e rằng cô sẽ không thể tham gia cuộc thi được nữa. Nhưng không ngờ thứ hai vừa mới đến trường, hiệu trưởng lại nói với cô có một công ty châu báu mới thành lập nhìn trúng tác phẩm cô thiết kế trước kia, họ đồng ý để cô đại diện cho công ty tham gia cuộc thi. Tân Tình kích động tới mức suýt thì ôm hôn luôn hiệu trưởng.





“Tân Tình này, mấy tin đồn trong trường em đừng để ý, lát nữa họp thầy sẽ phê bình nhắc nhở mọi người. Em là một nhà thiết kế rất có tiền đồ, thầy tin vào em!”





Cho đến khi đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, Tân Tình cũng chưa phản ứng kịp, sao tự nhiên hiệu trưởng lại khách sáo với cô thế nhỉ?





Trương Mật và Thi Thiên Thiên nghe thấy tin này thì rất vui, tâm trạng ủ dột nhiều ngày nay của mọi người cuối cùng cũng tốt lên, cả bọn quyết định buổi trưa ra quán ăn gần trường làm một bữa lẩu chua cay.





“Ơ? Tối hôm thi đấu là sinh nhật của cậu đấy!”





Trương Mật nhìn ngày giờ in trên giấy mời tham gia cuộc thi, nói với giọng hưng phấn:





“Cậu nhất định phải đạt được giải nhất đấy nhé!”





Tân Tình nhìn ngày tháng trên giấy, lòng tin tăng lên bội phần. Cô nhất định phải thắng, tự tặng cho bản thân món quà sinh nhật tuyệt vời nhất!





Buổi tối Tân Tình đứng ở cổng trường đợi A Triệt tới đón nhưng cuối cùng lại chạm mặt Tân Ngữ Điệp, nói chính xác hơn, là cô ta cố tình đứng đây đợi cô.





“Cho dù mày có giúp ba thì tao cũng không nhường tư cách tham dự cuộc thi cho mày đâu.”





Tân Ngữ Điệp thay đổi hoàn toàn hình tượng dịu dàng trước kia, đi thẳng tới chỉ trích cô.





Tân Tình nhìn xung quanh, ở đây không có nhiều bạn học, chẳng trách cô ta lại lộ nguyên hình thế này.





“Vừa hay, phiền cô chuyển lời tới Tân Bằng Phi, tôi từ chối hợp tác với ông ta, còn suất dự thi của cô, tôi đây cũng chẳng thèm.”





Tâm trạng hiện giờ của Tân Tình rất tốt, trên mặt luôn có nụ cười, khuôn mặt tươi cười của cô và dáng vẻ ủ rũ của Tân Ngữ Điệp tạo thành hai thái cực rõ ràng. Điều này khiến kẻ vừa mới xuất hiện là Đỗ Trạch Khải cho rằng cô lại bắt nạt Tân Ngữ Điệp.





“Tân Tình, sao trước đây tôi không nhận ra cậu là loại người này nhỉ?”





Đỗ Trạch Khải chỉ vào mặt Tân Tình mà mắng:





“Không những để bản thân sa đọa mà còn bắt nạt chị của mình, mẹ cậu dạy dỗ cậu kiểu gì thế?”





Sắc mặt của Tân Tình lập tức thay đổi, vốn cô chẳng muốn để ý đến cái thằng não tàn này nhưng không ngờ cậu ta lại dám mở miệng nhục mạ mẹ cô.





Chát! Tân Tình tát Đỗ Trạch Khải một cái đau điếng, Tân Ngữ Điệp lập tức hét toáng lên.





“Ngậm cái mồm của cậu lại, cậu là cái thá gì? Ai cho cậu quyền mắng nhiếc mẹ của người khác, mẹ cậu không dạy cậu không được nói những lời như thế à?”





Tân Tình mắng lại.





Đỗ Trạch Khải không ngờ Tân Tình dám ra tay, còn chưa đòi lại cái tát lần trước nên tự nhiên lần này cậu ta sẽ không khách sáo nữa.





“Tôi cũng muốn xem xem lần này còn có ai giúp cậu nữa không.”





Nói xong cậu ta giơ tay lên định tát Tân Tình.





Nhưng Tân Tình lại không hề cảm thấy đau đớn, bởi bàn tay của Đỗ Trạch Khải còn cách mặt cô mấy centimet thì đã bị người khác cản lại.





“Sao lần nào tôi cũng bắt gặp cảnh cậu định đánh Tiểu Tình Tình nhà chúng tôi nhỉ?”





Lại là giọng nói quen thuộc kia, cậu Thẩm trong chiếc sơ mi hoa đắt tiền đột nhiên xuất hiện bên cạnh họ.





“Lại là anh à?”





Đỗ Trạch Khải muốn rụt tay lại nhưng làm thế nào cũng không cử động được. Cậu ta bắt đầu hoảng hốt, nhấc chân lên định đá cậu Thẩm nhưng y đã nhanh chân đá thẳng vào bụng cậu ta, Đỗ Trạch Khải liền bay xa vài mét, ngã khuỵu xuống đất bất động.





Tân Ngữ Điệp nhìn cậu Thẩm bằng ánh mắt hoảng sợ, nhưng y hoàn toàn không để ý đến cô ta mà chỉ kéo Tân Tình đi thẳng:





“Tiểu Tình Tình, em xem chúng ta có duyên biết chừng nào, chuyện thế này mà cũng để tôi bắt gặp.”





Nhìn chiếc xe đắt tiền mà cậu Thẩm lái rồi lại quay sang Đỗ Trạch Khải ngã dưới đất nửa sống nửa chết, Tân Ngữ Điệp không nén nổi đố kỵ mà xông lên chỉ vào Tân Tình, nói với cậu Thẩm:





“Anh đừng để nó lừa, nó chuyên môn lừa gạt những người có tiền như các anh đấy, mấy hôm trước nó còn được người ta bao nuôi, bây giờ người ta không cần nó nữa thì nó lại lừa gạt anh.”





Tân Tình ngồi trong xe, nhìn Tân Ngữ Điệp như một thằng hề. Cậu Thẩm đóng cửa xe giúp cô, cười giả lả với cô ta:





“Tôi yêu cô ấy đến mức điên cuồng, chỉ cần cô ấy đồng ý ở bên tôi, cho dù cô ấy có gả cho người khác rồi tôi cũng không quan tâm!”





Y vừa dứt lời, cả hai cô gái đều ngẩn ra. Tân Ngữ Điệp là bị đả kích, còn Tân Tình là bị chọc cười. Nhìn Tân Ngữ Điệp vẫn đứng yên ở cổng trường không động đậy, Tân Tình quay đầu hỏi cậu Thẩm đang lái xe:





“Anh rảnh rỗi lắm à?”





“Tiểu Tình Tình đang quan tâm tôi à?”





Cậu Thẩm ôm ngực đầy vẻ khoa trương:





“Cảm động quá! Nhưng em yên tâm, tôi có bận hơn nữa cũng sẽ dành thời gian ở bên em mà.”





“Tôi không hề muốn anh ở bên tôi tí nào.”





“Tôi đã cứu em tận hai lần mà em vẫn đối xử với tôi lạnh lùng thế sao!”





Cậu Thẩm cất giọng đầy đáng thương.





Tân Tình liếc y một cái:





“Anh đến trường tôi làm gì?”





“Đến tìm em!”





Nghĩ tới thái độ thay đổi hoàn toàn của hiệu trưởng lúc nãy, Tân Tình nghi hoặc nhìn y:





“Anh…”





“Tôi làm sao?”





Cậu Thẩm cợt nhả nói:





“Có phải phát hiện ra tôi rất tốt đúng không? Tôi nói mà, tôi tốt hơn tên đầu gỗ Doanh Kình Thương kia nhiều.”





Y ghé sát vào mặt Tân Tình rồi hỏi:





“Sao hả? Hay là em chọn tôi đây này!”





“Được đấy!”





Tân Tình mỉm cười.





Câu trả lời của cô khiến cậu Thẩm ngẩn ra, nhưng y lại nhanh chóng nở nụ cười, chớp mắt với cô:





“Nếu như em chọn tôi thật thì e là có người phải khóc mất!”





“Ha ha, nếu tôi chọn anh thật thì bản thân tôi phải khóc đầu tiên thì có.”





Tân Tình nói với giọng điệu tức giận.





Cậu Thẩm nghiêm túc nhìn cô:





“Tiểu Tình Tình, sao em có thể giẫm đạp lên tấm lòng của tôi như thế chứ?”











Thấy Tân Tình không để ý đến mình, cậu Thẩm hắng giọng rồi nói tiếp:





“Nói thật lòng, tôi đến giúp Doanh Kình Thương làm chút việc thôi!”





Ở cổng trường, Tân Ngữ Điệp nén sự chán ghét, đỡ Đỗ Trạch Khải vào phòng y tế, do ngã trúng đầu nên cậu ta bị chấn động não nhẹ. Tân Ngữ Điệp ném cậu ta lại phòng y tế rồi định bỏ đi, tuy nhiên đúng lúc này điện thoại ở túi áo khoác của Đỗ Trạch Khải lại đổ chuông.





Tân Ngữ Điệp nhìn tên hiển thị trên màn hình là “Ba” thì hai mắt sáng lên, lập tức nhấn nút nghe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK