Độc nhất sủng hôn - Chương 50:
Tân Tình kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Vũ, cô không hiểu vì sao cô ta lại đột ngột kích động như vậy.
"Tớ... tớ có thai rồi..."
Lâm Tiểu Vũ rơm rớm.
Tân Tình che miệng, cô giật mình nhìn Lâm Tiểu Vũ:
"Vậy... vậy cậu định tính sao?"
Cô không hỏi mấy câu như bạn trai này nọ, làm gì có chuyện Tân Hạo Vũ sẽ chịu trách nhiệm.
Lâm Tiểu Vũ nắm tay Tân Tình, khóc lóc kể lể:
"Tân Tình, tớ cầu xin cậu, cậu nói với Hạo Vũ đi, tớ mang thai rồi, anh ấy không thể bỏ tớ như thế được, không thể được."
"Tôi nói cũng vô dụng thôi."
Tân Tình định đẩy cô ta ra nhưng nhớ tới chuyện người này đang mang thai, cô đành vỗ vỗ:
"Cậu muốn gã chịu trách nhiệm thế nào?"
Lâm Tiểu Vũ bối rối lắc đầu:
"Không phải như cậu nghĩ đâu, tớ không vì tiền, tớ thực sự yêu anh ấy."
"Điều này lại càng không thể."
Tân Tình cau mày. Lâm Tiểu Vũ hoàn toàn không hiểu quy tắc của trò chơi, hạng người như Tân Hạo Vũ làm sao có thể cưới cô ta? Nhà họ Tân cũng không cần một cô con dâu thế này.
Lâm Tiểu Vũ kinh hoàng lắc đầu:
"Làm sao cậu biết là không thể? Có phải cậu nói gì với anh ấy không?"
Cô ta bỗng trợn mắt với Tân Tình:
"Chẳng trách anh ấy không chịu gặp tôi, có phải cậu nói xấu gì tôi không?"
Tân Tình thầm nghĩ đúng là suýt chết, cô đứng lên rời đi.
"Xin lỗi! Tân Tình, xin lỗi!"
Lâm Tiểu Vũ chặn cô lại:
"Tớ cuống quá chứ không có ý gì đâu, cậu đừng bỏ đi, cậu giúp tớ với!"
Tân Tình nhìn lâm Tiểu Vũ đang bám chặt lấy mình thì bất đắc dĩ nói:
"Tôi không giúp được cậu đâu."
"Cậu làm được mà, chỉ cần cậu gọi cho Hạo Vũ, nói cho anh ấy biết là tớ đã mang thai thôi, chắc chắn anh ấy sẽ gặp tớ."
"Tự cậu không biết gọi cho gã à?"
Lâm Tiểu Vũ đau đớn nói:
"Anh ấy không nhận điện thoại của tớ."
Tân Tình cảm thấy việc này hoàn toàn bình thường, chơi chán rồi thì tất nhiên không muốn dây dưa nữa thôi.
"Tân Tình, tớ van xin cậu, tớ quỳ xuống lạy cậu, cầu giúp tớ với!"
Lâm Tiểu Vũ vừa nói vừa định quỳ xuống, Tân Tình mau chóng kéo cô ta dậy:
"Cậu đừng như thế, cậu..."
"Không, tớ không đứng dậy, chỉ cần cậu không giúp tớ là tớ sẽ cứ quỳ ở đây."
Lâm Tiểu Vũ kêu khóc, những người đi ngang qua cũng đã bắt đầu chỉ trỏ.
Tân Tình thực sự hối hận vì khi nãy đã tiếp chuyện cô ta, vậy nên chỉ đành giúp vậy.
"Được, tôi gọi điện thoại giúp cậu, nhưng kết quả thì tôi mặc kệ."
Tân Tình rút di động ra, bấm số trước mặt Lâm Tiểu Vũ, cô làm vậy cũng là để cô ta hết hi vọng.
Lâm Tiểu Vũ thấy vậy thì đứng lên lau nước mắt:
"Không đâu, anh ấy sẽ không đối xử với tớ và con như thế."
"Tân Tình?"
Tân Bằng Phi rất kinh ngạc khi thấy Tân Tình chủ động gọi cho mình. Tân Tình không biết cách liên hệ với Tân Hạo Vũ, cô chỉ còn lịch sử trò chuyện từ lần trước với Tân Bằng Phi mà thôi.
"Có chuyện liên quan tới Tân Hạo Vũ. Tôi có người bạn mang thai con gã, ông hỏi ý gã đi."
Tân Bằng Phi sững ra rồi hỏi:
"Ý con là gì?"
"Chẳng có liên quan gì với tôi cả, tôi chỉ giúp chuyển lời thế thôi."
Tân Tình không muốn bị kéo vào chuyện này.
Tân Bằng Phi im lặng một lát rồi hỏi:
"Người bạn đó đang ở cạnh con chứ?"
"Có, ông nói chuyện với cô ta đi."
Tân Tình đưa điện thoại cho Lâm Tiểu Vũ.
Lâm Tiểu Vũ vừa bồn chồn vừa hưng phấn nhận điện thoại:
"Chào bác, cháu là bạn gái Hạo Vũ, cháu..."
Cô ta còn chưa nói xong thì sắc mặt đã thay đổi, đoán chừng là Tân Bằng Phi vừa nói gì đó.
"Không... không phải như thế đâu bác trai, cháu không vì tiền... Thực sự là thế, bác tin cháu, đứa bé này thực sự là của Hạo Vũ... Không, bác... Bác trai? Bác nghe cháu nói đã... Bác trai?"
Hiển nhiên là Tân Bằng Phi đã cúp máy, Tân Tình thấy Lâm Tiểu Vũ ngơ ngác đứng đó thì giật lại điện thoại rồi bỏ chạy. Chờ tới khi cô chạy ra sân thể dục rồi, cô vẫn còn thấy được bóng dáng Lâm Tiểu Vũ bất động ở chỗ cũ.
Buổi tối, Doanh Kình Thương tới đón Tân Tình, cũng thấy vẻ bồn chồn của cô.
"Có việc à?"
"Không."
Tân Tình nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Doanh Kình Thương liếc nhìn cô:
"Nhăn mày đến độ lông mày sắp chạm vào nhau rồi đấy, nói đi, chuyện gì?"
"Hôm nay Lâm Tiểu Vũ tìm tôi."
Tân Tình nghĩ một lát rồi mới nói.
Doanh Kình Thương nhíu mày:
"Là người chụp bản thiết kế của em rồi gửi cho Tân Ngữ Điệp hả?"
"Phải, cậu ta nói mình có thai, đứa bé của Tân Hạo Vũ."
Chẳng ngờ Doanh Kình Thương lại tỏ vẻ vừa ngạc nhiên vừa buồn cười:
"Lần này vui rồi đây."
"Ý anh là gì?"
Doanh Kình Thương không đáp mà hỏi tiếp:
"Cô ta tìm em nói giúp để nhà họ Tân nhận đứa bé à?"
"Tôi gọi cho Tân Bằng Phi, có vẻ ông ta không muốn nhận."
Vẻ mặt Lâm Tiểu Vũ khi ấy rất khó coi, Tân Tình có thể đoán được Tân Bằng Phi đã nói gì ở đầu dây bên kia.
"Ông ta sẽ nhận thôi."
Doanh Kình Thương nhìn cô rồi nói vậy.
Tân Tình trợn mắt, tên này lại làm cái quỷ gì thế?
"Đừng vội, em sẽ sớm biết thôi."
Vì Lâm Tiểu Vũ nên tuần này Tân Tình không dám đi đâu trong trường vì sợ bị cô ta bám lấy, nhưng cô có trốn tránh thế nào đi nữa cũng không được.
"Tân Tình!"
Lâm Tiểu Vũ chặn Tân Tình trước cổng. Tân Tình thầm bực bội, sao Doanh Kình Thương hôm nay lại đến muộn thế?
Lâm Tiểu Vũ đứng chắn trước mặt Tân Tình, thái độ của cô ta lần này rõ ràng là cứng rắn hơn, giọng điệu cũng khó chịu:
"Tân Tình, cô đi nói với Tân Hạo Vũ cưới tôi đi."
Tân Tình nhìn cô ta như nhìn một con điên:
"Cậu không sao chứ hả?"
"Tân Ngữ Điệp nói bây giờ nhà họ Tân rất nghe lời cô, chỉ cần cô nói thôi, chắc chắn anh ấy sẽ cưới tôi."
Lâm Tiểu Vũ nhìn chằm chằm Tân Tình, có cảm giác như cô chỉ cần lắc đầu là cô ta sẽ nhào lên cắn ngay.
Tân Tình lùi về sau hai bước để giữ khoảng cách:
"Cậu coi trọng tôi quá rồi, chuyện nhà họ Tân chẳng liên quan gì đến tôi cả, cậu cũng thế, đừng tìm tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu."
"Cô không muốn tôi được gả cho nhà họ Tân, được làm thiếu phu nhân, không muốn tôi được sống sung sướng phải không?"
Lâm Tiểu Vũ cười lạnh.
Ánh mắt Tân Tình tối xuống:
"Đây cũng là do Tân Ngữ Điệp nói với cậu à?"
"Cô không cần quan tâm là ai nói, cô chỉ cần nói có giúp tôi hay không thôi."
Tân Tình quay người đi, Lâm Tiểu Vũ cuống lên:
"Dừng lại!"
Đồng thời cô ta cũng bước tới kéo Tân Tình, Tân Tình không muốn dây dưa nên khẽ vung tay bỏ đi, nào ngờ Lâm Tiểu Vũ dùng sức mạnh quá nên không đứng vững, ngã ngồi xuống sân.
"Bụng tôi!"
Cô ta ôm bụng hét lên.
Tân Tình chưa thấy tình cảnh thế này bao giờ nên sợ tới choáng váng.
Bíp bíp!
Tiếng còi xe vang lên từ sau lưng, Tân Tình bỗng quay lại, hô to:
"Doanh Kình Thương, cứu người!"
Trong bệnh viện, Tân Tình cứ đi tới đi lui trong hành lang. Doanh Kình Thương mua cà phê về, thấy vậy thì vội ấn cô ngồi xuống ghế.
"Dù cô ta có làm sao thì cũng không phải lỗi của em."
Tân Tình hoảng hốt, cô nhớ tới sắc mặt trắng bệch, cắt không còn giọt máu của Lâm Tiểu Vũ khi mới tới đây:
"Nếu như... đứa bé..."
"Chẳng liên quan gì đến em."
Doanh Kình Thương lớn tiếng gạt đi rồi ôm lấy cô:
"Không phải lỗi của em, đừng tự trách, nghe lời anh. Hơn nữa cũng chưa chắc sẽ có chuyện gì mà, hẳn là không sao đâu."
Doanh Kình Thương khẽ vỗ về sau lưng Tân Tình, cảm xúc của cô cũng dần ổn định lại.
"Tổng giám đốc Doanh? Tân Tình? Sao hai người lại ở đây?"
Giọng nói này Tân Tình không thể nào quen hơn, cô ngẩng lên, thấy Tân Bằng Phi đang cầm trong tay một tờ giấy xét nghiệm, vẻ mặt lo lắng.
Ông ta tới thăm Lâm Tiểu Vũ à? Không thể nào, làm sao ông ta biết chuyện được.
"Hai người tới khám?"
Tân Bằng Phi đi tới nhìn, nhìn một lát mới chắc chắn cả hai không làm sao.
Doanh Kình Thương bỗng cười lên rồi nhìn Tân Bằng Phi, hỏi:
"Ông thì sao? Cũng đến khám đấy à?"
Tân Tình nhìn hắn với vẻ mặt đầy nghi ngờ, nụ cười kia thực sự đáng nghi.
"Ôi."
Tân Bằng Phi thở dài:
"Là Hạo Vũ, nó... đến khám sức khỏe."
Nét mặt của ông ta hoàn toàn không giống với chuyện chỉ là khám sức khỏe đơn thuần, Tân Tình bỗng nhớ tới những lời khi trước của Doanh Kình Thương rằng chuyện của Tân Hạo Vũ chưa xong đâu, chẳng lẽ bây giờ mới có chuyện?
Đang nói thì Lâm Tiểu Vũ bị đẩy ra.
"Không sao, lần sau phải cẩn thận, cô ấy mới mang thai hai tháng, đang là giai đoạn chưa ổn định."
Tân Tình gật đầu:
"Tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ."
"Đây là?"
Tân Bằng Phi nhìn Lâm Tiểu Vũ vẫn còn đang mê man:
"Là người bạn kia của con?"
Tân Tình mặc kệ ông ta, cô theo y tá vào phòng bệnh. Doanh Kình Thương nhìn ông ta rồi cũng không nói gì mà đi theo Tân Tình, để lại Tân Bằng Phi trầm tư thật lâu.
Trong một phòng bệnh khác, Tân Hạo Vũ đang nổi khùng.
"Rốt cuộc là tôi bị làm sao? Vì sao bỗng dưng bất lực?"
Gã gào lên với bác sĩ, Triệu Giai Lệ thì đứng một bên lau nước mắt.
Bác sĩ bất đắc dĩ nói:
"Dạo gần đây hẳn là cuộc sống tình dục của anh thường xuyên có nhiều kích thích, lại thêm uống quá nhiều rượu nên mới xảy ra hiện tượng không thể cương cứng."
"Ý ông là gì?"
Tân Hạo Vũ hung tợn nhìn bác sĩ. Triệu Giai Lệ vội giữ gã lại rồi quay sang hỏi:
"Bác sĩ, tình hình này có phải chỉ cần điều trị tốt là sẽ từ từ hồi phục không?"
"Chúng tôi không thể cam đoan, có thể mãi mãi cũng không hồi phục được."
Bác sĩ đồng tình nhìn gã.
Tân Hạo Vũ đập chiếc cốc trên đầu giường xuống đất:
"Cút! Con mẹ mày, mày mới mãi mãi không hồi phục được, cút ngay cho tao!" Gã nhìn xung quanh rồi hỏi:
"Mẹ, ba đâu? Chúng ta chuyển viện, đổi bác sĩ đi!"
Triệu Giai Lệ khóc rưng rức, họ đã tạo nghiệt gì thế này?
Vài ngày trước, vào lúc Tân Hạo Vũ đang lêu lổng ở ngoài thì bỗng thấy phía dưới đau đớn, khi đưa tới bệnh viện, gã nhận ra thứ đàn ông của mình có hiện tượng không phản ứng, làm gì cũng không cương nổi, dù đã dùng tất cả các phương pháp điều trị mà vẫn không ăn thua.
Tân Bằng Phi cau mày bước vào, bác sĩ thấy ông ta thì khuyên nhủ:
"Tôi nghĩ mọi người xuất viện được rồi, ở thêm cũng vô dụng. Tôi đề nghị có thể khám đông y, thử các biện pháp cũ xem sao."
Tiễn bác sĩ xong, Tân Bằng Phi nhìn Tân Hạo Vũ đang làm loạn thì mắng:
"Bây giờ mày cuống rồi? Lúc ra ngoài lêu lổng sao không biết tiết chế đi?"
"Ba, bây giờ nói cũng được gì đâu, nhà họ Tân chúng ta tuyệt hậu mất!"
Tân Hạo Vũ gào lên như điên.
Tân Bằng Phi lạnh lùng nói:
"Không đâu, từ giờ trở đi mày phải ngoan ngoãn nghe lời, bác sĩ đã nói có thể uống đông y để trị liệu rồi, biết đâu vài tháng là ổn."
"Vậy... nhỡ chẳng may thì sao?"
Triệu Giai Lệ lo lắng hỏi. Bà ta biết sức khỏe Tân Bằng Phi cũng có vấn đề từ lâu, không thể nào sinh thêm được nữa. Nếu Hạo Vũ cũng không ổn, vậy nhà họ Tân sẽ thực sự tuyệt hậu.
Tân Bằng Phi sầm mặt:
"Tao sẽ sắp xếp để mày kết hôn ngay lập tức."