• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Độc nhất sủng hôn - Chương 66: Ngựa Ơi, Chạy Mau Lên!




Tân Tình vẫn đang khiếp sợ vì thái độ của Vinh Ti Mạn, thì nghe được đối phương cười nói: "Tuần này cô nghỉ ngơi cho khỏe, qua một thời gian, tôi sẽ giúp cô chuẩn bị một buổi tiệc."





"Buổi tiệc?" Tân Tình nhìn cô ta.





Vinh Ti Mạn có chút kinh ngạc hỏi: "A Kình chưa nói với cô vì sao tổ chức buổi tiệc sao? Như vậy mới có thể công khai thân phận của cô, cũng là nói cho mọi người, cô là nữ chủ nhân tương lai của họ Doanh."





Cô ta nhìn biểu tình trên mặt Tân Tình, vội vàng an ủi cô: "Tôi nghĩ có thể là A Kình quên, cô đừng suy nghĩ nhiều, tôi sẽ nhắc nó."





"Tôi không suy nghĩ nhiều." Tân Tình nhìn cô ta nói.





Vinh Ti Mạn bị ánh mắt bỗng nghiêm túc của cô làm ngẩn ra, nhưng rất nhanh che miệng cười một tiếng: "Thật đáng yêu, không cần che giấu buồn phiền của mình như vậy, đổi lại là tôi cũng sẽ không vui."





"Tôi đi lên lầu thay quần áo, xin lỗi không thể tiếp chuyện."





Tân Tình cảm thấy không cần phải tiếp tục cùng cô ta nói nữa, hành vi của Vinh Ti Mạn là muốn khiến cô không được dễ chịu. Tân Tình đột nhiên cảm thấy thái độ này có chút quen thuộc, nhất thời không nghĩ ra được là gì.





Đến khi Doanh Kình Thương mang Tân Tình đi cỡi ngựa, cô hỏi hắn. "Anh có cảm thấy, Vinh Ti Mạn giống như là không thích em?"





Tân Tình tự mình phân tích nói: "Cô ta bài xích thân phận của anh, là vì đối với con trai cô ta không công bằng, những sao cô ta lại không thích em, em cảm thấy cô ta đối với anh rất nhiệt tình!"





Doanh Kình Thương cau mày nhảy lên ngựa, sau đó đưa tay ôm cô lên: "Đừng nói về cô ta trước mặt anh."





"Anh ghét cô ta như vậy sao? Có phải cô ta làm gì anh?"





Doanh Kình Thương trên mặt chán ghét nhìn Vinh Ti Mạn giống như nhìn ruồi bọ.





Bỗng Doanh Kình Thương quơ mấy roi, ngựa nhanh chóng xông ra ngoài, dọa Tân Tình ôm chặt tay hắn, dựa vào ngựa hắn.





"Lần nữa không tập trung, liền ném em xuống."





Doanh Kình Thương cắn tai cô nói: "Không nên quản người đàn bà kia, nếu cô ta nói với em, em cứ làm như không nghe thấy, xoay người rời đi. Anh đã nói qua, gia tộc họ Doanh này em cũng không cần nhìn sắc mặt ai cả."





"Đúng vậy! Trừ anh ra."





Tân Tình tức giận nhìn hắ, sau đó chỉ xuống con ngựa nói: "Tại sao em không có?"





Doanh Kình Thương cười:





"Em chưa từng cưỡi qua ngựa, nên anh mang em đi làm quen trước, ngày mai mới bắt đầu dạy em."





Tân Tình đưa lưng về phía hắn, cho nên không thấy trong mắt người đàn ông này lóe lên tia u ám, mặt đầy âm mưu.





Con ngựa không biết lúc nào đã chạy vào trong khu rừng, tốc độ dần dần chậm lại, Tân Tình đang muốn đi xuống, cô thấy dưới tàng cây có rất nhiều hoa dại đẹp. Kết quả cơ thể đột nhiên bị xoay lại, khiến cô sợ kêu lên tiếng, sau đó liền đối mặt với khuôn mặt tuấn mỹ của Doanh Kình Thương.





"Anh làm gì?" Tân Tình hỏi, cùng Doanh Kình Thương mặt đối mặt ngồi trên lưng ngựa.





Doanh Kình Thương đem cô ôm vào ngực:





"Đừng động, anh lạnh, để cho anh ôm.”





Co thể ấp áp của hắn bao quanh cô, nơi nào lạnh? Tân Tình đang muốn đẩy hắn ra, bỗng cảm thấy cánh tay hắn đưa vào trang phục cưỡi ngựa của cô.





"Sao anh dám?"





Tân Tình trừng hai mắt, gắt gao đè tay hắn: "Nơi này là bên ngoài!"





Doanh Kình Thương vừa cởi nút áo vừa nói: "Nơi này là lãnh địa riêng, không ai đến."





"Vậy... Vậy cũng không được, sẽ rớt xuống."





Tân Tình sắp khóc, sao có thể ban ngày ở bên ngoài làm loại chuyện này...





Doanh Kình Thương đã đem nút áo cô toàn bộ cởi ra, tay lại tiếp tục đi xuống dưới: "Ngoan, chúng ta thử một chút, anh ôm em, sẽ không rớt."





Tân Tình hoàn toàn không có khí lực vùng thoát được, rất nhanh, cô cứ mặc cho người đàn ông phía sau dày vò, áo trực tiếp bị ném xuống đất. Trong mắt Doanh Kình Thương giống như cóngọn lửa thiêu đốt, khiến cả người Tân Tình nóng lên.





Ánh mặt trời xuyên thấu qua bóng cây chiếu vào, khu rừng màu xanh phía sau giống như làm nền giúp nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, cảnh tượng như vậy khiến hô hấp của nam nhân nào cũng không đều, hắn đưa tay ôm cô vào ngực, lặng lẽ cởi dây nịt da ra, sau đó đá một cước lên bụng ngựa, làm con ngựa chạy vào sâu trong khu rừng hơn, trên lưng ngựa lúc lên lúc xuống làm tiểu Doanh Kình Thương càng kích thích đến Tân Tình, tay cô ôm đầu Doanh Kình Thương, mặc cho hắn tạo nhiều dấu vết đỏ trên người cô.





Con ngựa càng chạy càng nhanh, loại cảm giác xa lạ này Tân Tình cho tới bây giờ cũng chưa trải nghiệm qua, cô nhịn không được ngước cổ rên lên một tiếng. Vẻ mặt thoải mái của cô gái trong ngực cùng phản ứng cơ thể của cô làm cho Doanh Kình Thương sinh ra cảm giác cực kỳ thỏa mãn, là mình khiến cô ấy như vậy. Doanh Kình Thương nhất thời cảm thấy kiêu ngạo, không biết ngựa chạy bao nhiêu vòng, đến khi trở lại ranh giới khu rừng, quần áo Tân Tình đã được mặc xong, cả người cô vô lực tựa vào ngực Doanh Kình Thương, Doanh Kình Thương không ngừng hôn lên mặt cô.





Tác động bên ngoài làm cho hai người so với lúc trước càng thỏa mãn, Doanh Kình Thương quyết định sau này muốn tạo thật nhiều cơ hội như vậy cùng trải nghiệm. Tân Tình lười nhác oán giận nói: "Anh ôm em về, em muốn tắm."





Người toàn mồ hôi, khó chịu muốn chết.





"Được, chúng ta cùng tắm." Doanh Kình Thương đột nhiên nghĩ đến lúc hắn cùng Tân Tình tắm rửa.





Tân Tình không còn khí lực nói chuyện, Doanh Kình Thương đánh ngựa chạy đến tòa lâu đài rồi mới xuống, cẩn thận ôm cô, lúc đi ngang qua phòng khách, Vinh Ti Mạn dựa vào ghế quý phi, một thân hình cong quyến rũ nhìn bọn họ.





"Cưỡi lâu như vậy? Đây có phải lần đầu tiên Tân Tình cưỡi ngựa, nhìn cô ấy mệt như vậy."





Vinh Ti Mạn cũng không đứng dậy, mà chỉ di chuyển chân, thậm chí Tân Tình có thể thấy đôi chân lộ sau chiếc váy xẻ tà.





Doanh Kình Thương nhìn cũng không nhìn cô ta một cái, trực tiếp ôm Tân Tình lên lầu, Tân Tình len lén nhìn từ cánh tay Doanh Kình Thương, quả nhiên vẻ mặt tươi cười của Vinh Ti Mạn không còn, cúi đầu không biết suy nghĩ gì.





Trong lòng cô bỗng hiện lên một suy nghĩ, rất nhanh liền bị Tân Tình ép xuống, chắc không là vậy chứ, khẩu vị cũng quá nặng đi. Không đợi Tân Tình suy nghĩ xong, cô liền phát hiện quần áo lại bị lột sạch, Doanh Kình Thương đang ôm cô ngồi vào bồn tắm.





"Chỉ tắm, nơi đó thật đau." Tân Tình ra vẻ đáng thương nói, cô cảm thấy thật sự đau.





Đây là lần đầu Doanh Kình Thương nghe cô nói đau, lúc trước cùng lắm là cô chỉ kêu lưng đau, chân đau, vì vậy hắn để Tân Tình xuống, cẩn thận tách chân cô ra.





Tân Tình đẩy hắn ra:





"Đừng..."





"Không được, anh nhìn một chút xem có bị thương hay không."





Quả nhiên, Doanh Kình Thương nhìn thấy nơi đó có chút sưng đỏ, còn rách da, có lẽ là vì trên lưng ngựa nên không không chế được sức, khiến cô bị thương. Doanh Kình Thương có chút tự trách cùng đau lòng, đem Tân Tình ôm vào ngực.





"Được, em đừng động đậy, ngủ một lát." Hắn điều chỉnh lại vị trí, để Tân Tình dựa vào thoải mái hơn.





Tân Tình ừ một tiếng, liền nhắm mắt lại ngủ, Doanh Kình Thương lần này cẩn thận dùng khăn lông lau sạch cho cô, còn phải làm cho tiểu Doanh Kình Thương không được phản ứng, lúc hắn lau sạch cho cô rồi ôm về giường thì cả người đã đầy mồ hôi. Tắm lại lần nữa, mặc quần áo tử tế, nhìn Tân Tình ngủ say, sau đó mới khẽ mở cửa ra ngoài.





"Đến đây, ngồi đi."





Trong thư phòng, Doanh Hạo thấy Doanh Kình Thương đi đến, một chút cũng không ngoài ý muốn.





Doanh Kình Thương không chút khách khí cười lạnh: "Ông vẫn tiếp tục như vậy?"





"Cha tốt xấu gì cũng là cha con, sau này trước mặt Tân Tình chừa cho cha chút mặt mũi."





Doanh Hạo mặt đầy ai oán than phiền với Doanh Kình Thương: "Cha thấy con đối với con bé rất ôn nhu, còn với cha sao lại lạnh nhạt như vậy!"





"Không cần nói sang chuyện khác."





Doanh Kình Thương nhấp môi: "Ông thì sao, cứ tiếp tục như vậy?"





Doanh Hạo nhún vai: "Nếu không thì sao?"





Thấy Doanh Kình Thương còn muốn nói gì, liền vội ngăn lời hắn: "Con đừng lo cho cha, tự cha có thể xử lý tốt, ngược lại là con, không mở vũ hội sao?"





"Không cần, em ấy quá nhỏ, không thích hợp với những thứ này, với lại sau này chúng ta lấy nhau cũng không ở lại Anh quốc, không cần thiết phải để em ấy thấy những người không quan hệ."





Doanh Hạo gật đầu: "Vậy lúc nào thì con mang con bé đi gặp ông ngoại con?"





"Thấy ông ấy làm gì?"





Doanh Kình Thương bất mãn hỏi: "Họ Doanh cùng bọn họ không quan hệ."





Doanh Hạo thở dài: "Không nên như vậy, ông ấy không có sai. Hơn nữa ông ấy chỉ có một cháu ngoại là con, từ nhỏ đến lớn ông ấy đều rất thương con, con không phải không biết."





"Nói sau vậy!" Doanh Kình Thương bỉu môi.





Doanh Hạo nhớ tới cái gì, sau đó nói: "Đêm trăng tròn tiếp theo còn có mấy ngày, ngày đó nhớ phải dẫn Tân Tình cùng đi giỗ tổ, nói cho tổ tiên biết chúng ta đã cùng đời sau họ Quy gắn liền.”





"Chỉ có ông mới tin những lời vô căn cứ kia."





Doanh Kình Thương khinh thường nói: "Không có tổ huấn tôi vẫn sẽ cùng Tình Tình bên nhau."





Doanh Hạo tức giận trợn mắt nhìn hắn: "Nếu là không có tổ huấn con có thể biết con bé sao? Ban đầu là ai sống chết không muốn?"





"Đây là chuyện của tôi."





Doanh Kình Thương phất phất tay: "Ông có dặn người theo dõi cô ta chưa? Đừng để vừa quay đầu bị người hại chết cũng không biết."





Doanh Hạo mặt lạnh lẽo, trong mắt lóe lên tia ác liệt, lúc này biểu tình hai cha con giống nhau như đúc, nhìn qua giống như sư tử ẩn núp.





"Yên tâm, nhiều năm như vậy cũng chưa làm ra chuyện đại sự, sau này cũng sẽ không. Gần đây cô ta rất thành thật, chắc là do con trở về."





Doanh Kình Thương biểu tình chán ghét lại tới: "Thật chán ghét.”





Sau đó lại trợn mắt nhìn Doanh Hạo: "Đều do ông, nếu không tôi đã sớm giải quyết."





"Con biết cha khó xử, không thể động vào cô ta."





Doanh Hạo bất đắc dĩ nói: "Đó là cha thiếu cô ta."





Thời điểm Doanh Kình Thương trở về phòng, Tân Tình còn chưa dậy, suy nghĩ một chút hắn cởi quần áo chui vào. Tân Tình lỗ mũi giật giật, chui vào trong ngực hắn. Doanh Kình Thương lòng đầy vui mừng, cảm thấy Tân Tình đây là bởi vì quen thuộc mùi vị của hắn.





Nhưng thật ra là vì Tân Tình đang nằm mơ, nằm mơ thấy cô cùng chơi với Nhạc Nhạc...





Lúc ăn cơm tối, một vị khách Tân Tình cũng quen tới, trong nháy mắt khi thấy người đến, bỗng cảm thấy thái độ của Vinh Ti Mạn sao khiến cô thấy quen thuộc như vậy, bởi vì cô từng gặp qua trước đây không lâu, chẳng qua là, diễn xuất của Vinh Ti Mạn so với cô gái này cao hơn một bậc.





"Này! Tân Tình, tôi từng nói chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại!" Monica ôm cô một cái.





Tân Tình nhìn kỹ ánh mắt cô, phát hiện cùng lần trước cô thấy không giống, hoàn toàn khác nhau, thản nhiên rất nhiều, xem ra là thật sự buông xuống.





"Monica! Chào." Tân Tình cũng vui vẻ ôm cô một cái:





"Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không đến xem tôi!"





Monica nhìn cô cười mặt đầy quỷ dị: "Làm sao biết? Sự việc náo nhiệt như thế dĩ nhiên tôi sẽ không bỏ qua, đúng không... Ti Mạn?"





Mắt cô nhìn về phía Vinh Ti Mạn đứng sau Tân Tình, trong mắt mang theo cười nhạo và mấy phần cười trên sự đau khổ của người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK