• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Độc nhất sủng hôn - Chương 44: Bạn?




Đêm tất niên kết thúc với việc Doanh Kình Thương và Nhạc Nhạc tranh nhau một miếng sườn trong bát của Tân Tình.





Sáng hôm sau, khi xuống nhà, Tân Tình thấy trên bàn đã có sẵn cháo trứng muối và bánh ao nóng hầm hập nhưng Doanh Kình Thương thì không ở đó. Cô đi tìm khắp nhà nhưng cũng không thấy hắn đâu, đang do dự có nên ăn trước không thì thấy hẳn đẩy cửa vào, trên người phủ một tầng tuyết trắng.





"Tuyết rơi à?"





"Ừ, tuyết lớn lắm."





Doanh Kình Thương cởi áo khoác, bước tới rồi ngồi xuống:





"Ăn nhiều vào, lát nữa em còn phải truyền dịch."





Đến chiều, truyền dịch xong thì Tân Tình nhận ra đồ ăn của Nhạc Nhạc đã hết. Doanh Kình Thương thấy tuyết đã ngừng nên đề nghị đi siêu thị cùng cô. Ra tới cửa, Tân Tình thấy trong vườn hoa có một người tuyết đang đứng. Người tuyết xiêu vẹo đứng đó, trên mặt còn có một củ cà rốt.





"Ha ha."





Cô đứng trước mặt người tuyết, cười ha hả. Doanh Kình Thương thì đứng bên cạnh, giả vờ bình thản nói:





"Đây là trẻ con nhà ai dám tự tiện xông vào vườn nhà người khác để đắp người tuyết đấy."





Tân Tình nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm khiến Doanh Kình Thương chột dạ.





"Đứa bé lợi hại thật đấy, bé thế đã đeo đồng hồ, còn là đồng hồ kim cương."





Cô nhặt một chiếc đồng hồ vàng trong đống tuyết ra, ngoài mặt đồng hồ là một lớp tuyết phủ nhưng vẫn có thể thấy kim cương đính trên đó.





Doanh Kình Thương nhận đồng hồ, yên lặng quay người, đi lái xe thôi.





Trên đường, hai người không ai nói câu nào. Doanh Kình Thương đang nhìn chằm chằm vào tay lái thì Nhạc Nhạc bỗng xuất hiện phía bên phải hắn, quơ quơ chân với hắn, giọng Tân Tình cũng vang lên:





"Cảm ơn người tuyết, mẹ bảo là mẹ rất thích."





Mẹ? Doanh Kình Thương nghĩ nghĩ. Ồ, chính là Tân Tình.





"Thích là được rồi, lần đầu tiên nên chưa quen, sau này sẽ đắp một người tuyết đẹp hơn."





Doanh Kình Thương quay đầu, mỉm cười với Tân Tình. Cô lập tức cúi thấp đầu khiến tâm trạng Doanh Kình Thương nặng trĩu, hắn lại tiếp tục lái xe.





Tân Tình đỏ mặt, cô thầm trách Doanh Kình Thương, đang yên đang lành lại cười đẹp như thế làm gì?





Bọn họ ở trong một biệt thự trên núi, lái xe xuống núi sẽ thấy một trung tâm thương mại cỡ lớn, dưới lòng đất là một siêu thị. Hôm nay là mùng một đầu năm nên trong siêu thị không có người, Tân Tình liền thả Nhạc Nhạc, cho nó chạy tự do.





"Anh thích ăn gì?"





Cô đẩy xe tới quầy thực phẩm tươi sống.





Doanh Kình Thương à một tiếng:





"Anh ghét đồ ngọt." Nói xong còn nhíu mày.





"Như ghét phụ nữ à?" Chẳng biết vì sao, Tân Tình bỗng muốn trêu hắn.





Doanh Kình Thương lập tức nghiêm túc đáp lại: "Trước đây ghét tất cả phụ nữ, giờ không ghét em."





Hắn còn nhủ thầm trong lòng: Không chỉ là không ghét thôi đâu, là rất thích!





"Vậy chúng ta mua thịt dê, cà chua..."





Tân Tình lẩm bẩm chọn đồ ăn, Doanh Kình Thương thì nhận lấy xe đẩy, tự nhiên đẩy xe về phía trước. Thấy Tân Tình đi trước chọn đồ, hắn cảm thấy thật thỏa mãn, thậm chí còn nghĩ ngày ngày đi siêu thị mua thức ăn là một niềm hạnh phúc.





Đáng tiếc, hạnh phúc của hắn bị tiếng chó sủa phá hỏng.





Nhạc Nhạc gâu gâu chạy tới, còn vừa chạy vừa nhặt đồ chơi cho chó đang liên tục rơi xuống đất.





"Nhạc Nhạc?"





Tân Tình cầm lấy món đồ chơi thì nghe có tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên. Một cô gái mặc váy ngắn bó sát bằng da rất quyến rũ đang đi về phía họ.





"Xin lỗi, món đồ chơi cho chó ấy là của tôi."





Mặc dù nói xin lỗi nhưng biểu tình và khí thế của cô ta hoàn toàn không có vẻ gì là ngại ngùng, ngược lại còn rất hùng hổ.





Nhạc Nhạc ở trong lòng Tân Tình nhưng vẫn hướng về cô gái kia mà sủa ầm lên, cô gái kia nhìn nhìn Tân Tình rồi cười nhạo:





"Đúng là chủ nào chó nấy."





"Đúng vậy, nên cô không cần nuôi chó, cứ soi gương là được rồi." Doanh Kình Thương đẩy xe mua sắm tới, ánh mắt rất hung dữ.





Mỹ nữ đen mặt, đang trợn mắt định lên tiếng thì thấy người tới là Doanh Kình Thương, cô ta lập tức đổi thái độ ngay.





"Tổng giám đốc Doanh, anh cũng đi siêu thị ạ!"





Tốc độ trở mặt nhanh chóng khiến Tân Tình trân trối nhìn, cô còn chưa kịp phản ứng nữa.





Doanh Kình Thương mặc kệ cô ta, hắn chỉ cúi đầu hỏi Tân Tình:





"Mua xong chưa? Chúng ta ra đằng kia đi."





Tân Tình gật gật đầu nhưng vẫn đang cố nhớ xem cô gái trông rất quen mặt này là ai. Thấy hai người bỏ đi, sắc mặt cô gái kia rất khó coi nhưng cũng không dám nói gì. Chẳng ngờ có một người đàn ông đi tới, chào hỏi Doanh Kình Thương với vẻ khinh khỉnh.





"Thật là trùng hợp quá, tổng giám đốc Doanh, chẳng ngờ có thể gặp anh ở đây."





Doanh Kình Thương bình tĩnh nhìn sang:





"Hóa ra cậu Lý cũng đi siêu thị cơ đấy."





"Đi theo phụ nữ mà thôi."





Mỹ nữ lúc này đã rúc vào ngực hắn, cười ngọt ngào. Cậu Lý thì nhìn Tân Tình, hỏi Doanh Kình Thương một câu đầy ẩn ý:





"Người ta đồn tổng giám đốc Doanh không gần nữ sắc, chẳng ngờ cũng có người thương, cô đây là...?"





Doanh Kình Thương đẩy Tân Tình ra sau, che tầm mắt của người kia rồi lạnh lùng nói:





"Bạn."





Sau đó, hắn kéo Tân Tình đi thẳng. Cô gái trong ngực cậu Lý kia đắc ý nhìn bóng lưng Tân Tình, khẽ nói:





"Em còn tưởng bạn gái của tổng giám đốc Doanh cơ. Hóa ra chỉ là bạn."





"Cưng à, em ngây thơ quá, theo anh thấy thì bạn giường còn có lý."





Tân Tình đã đi xa nhưng đột ngột đứng khựng lại làm Doanh Kình Thương giật nảy:





"Sao thế?"





"Tôi nhớ ra cô gái kia là ai rồi!"





Mắt cô sáng lấp lánh:





"Là diễn viên diễn ‘Người tình xinh đẹp’ hồi trước!"





Doanh Kình Thương ồ một tiếng rồi tiếp tục đẩy xe. Quả nhiên hắn vẫn không hiểu nổi phụ nữ, hẳn là ở tuổi của Tân Tình, các cô gái đều thích người nổi tiếng. Liệu có cần mở một buổi tiệc, mời mấy người đó đến cho Tân Tình vui không?





Đang suy nghĩ thì hắn nghe thấy cô đáp:





"Tôi có xem ảnh của cô ta một lần ở máy tính của Mật Mật ấy, người thật không đẹp như trong ảnh."





"Em thích ngôi sao à?"





Doanh Kình Thương quyết định xác nhận cho rõ trước.





Tân Tình lắc đầu:





"Chẳng có cảm giác gì, thỉnh thoảng xem tivi nên nhớ mặt thôi."





Sau đó, cô trợn mắt:





"Huống chi anh xem, cái thái độ vô lễ của cô ta khi nãy kìa."





"Ừ, không thích là tốt."





Doanh Kình Thương yên tâm, bởi lẽ hắn bỗng nhớ ra trong các ngôi sao, sẽ có cả nam ngôi sao nữa.





Trên đường về, Doanh Kình Thương cảm thấy Tân Tình không vui. Hắn đoán là bởi cô diễn viên kia, thế nhưng thực ra cô đang khó chịu vì hắn nói với người khác cô là "bạn" của mình.





"Để cô ta vĩnh viễn diễn vai phụ thì thế nào?"





Hắn đột nhiên lên tiếng làm Tân Tình không kịp phản ứng:





"Gì cơ?"





Doanh Kình Thương cố gắng dùng giọng điều bình thản nhất có thể:





"Cứ thế thì chẳng mấy mà cô ta không còn là ngôi sao nữa đâu."





"Anh muốn trả thù à?"





Tân Tình há hốc miệng. Cô cảm thấy thái độ trước đây của hắn với mình quả thật chẳng đáng nhắc tới, người đàn ông này thực sự là một kẻ tàn nhẫn.





"Được không?"





Không biết mình đã bị dán nhãn mãnh thú, Doanh Kình Thương vẫn đang trưng cầu ý kiến của Tân Tình.





Cô sờ sờ Nhạc Nhạc:





"Thôi, cũng chẳng có gì, không cần phải hủy hoại người ta vậy."





Vậy thì cho một bài học cũng được, nhưng Doanh Kình Thương không nói lời này ra miệng.





Đến tối, Tân Tình nấu vài món ăn và canh thịt dê. Thấy Doanh Kình Thương nghiêm túc ăn, cô có chút thắc mắc:





"Không ngon à?"





Mắt Doanh Kình Thương rực, sáng hơn bình thường rất nhiều:





"Ngon!"





Nói xong, hắn lại tiếp tục ăn một miếng to.





Vậy anh nghiêm túc thế làm gì? Tân Tình lại múc cho hắn một bát canh:





"Tôi cũng chỉ biết làm vài món đơn giản thôi, khi trước toàn là mẹ tôi nấu cho ăn. Nhưng canh tôi lại biết nấu nhiều loại, tôi học lúc mẹ nằm viện đấy."





Đang coi chuyện ăn cơm do Tân Tình nấu là một việc quan trọng, Doanh Kình Thương lập tức hãm tốc độ, nhìn cô gái nhỏ ngồi đối diện nhưng không nói gì. Mãi cho tới khi uống canh xong, hắn mới nói:





"Ngon lắm, lại múc cho anh một bát nữa đi."





Sáng sớm hôm sau, Doanh Kình Thương gọi bác sĩ Lý tới truyền dịch cho Tân Tình. Bác sĩ kiểm tra xong, báo từ mai sẽ không cần truyền nữa nhưng vẫn phải lưu ý tránh cảm lạnh trong khoảng thời gian này, anh còn đề nghị sang xuân thì để Tân Tình uống vài thang thuốc đông y.





Chờ bác sĩ về rồi, Doanh Kình Thương liền đưa Tân Tình ra ngoài. Tân Tình hỏi hắn họ sẽ đi đâu nhưng hắn không đáp.





"Em thích hoa gì?"





Tân Tình thấy hắn dừng xe trước một hàng hoa thì nghĩ hắn sẽ mua hoa tặng mình nên thốt ra:





"Hoa Bermuda cream."





Đó là loại hoa quái nào vậy? Doanh Kình Thương chưa bao giờ nghe qua, trên thực tế, ngoài hoa hồng thì hắn cũng chỉ biết hoa cúc. Hắn đã chọn một tiệm hoa rất lớn rồi, hẳn là sẽ có!





Bước vào tiệm một lát, hắn liền cầm một bó hoa lớn màu vàng ra, cẩn thận đặt vào ngực Tân Tình. Hắn vừa khởi động xe vừa nói:





"Hoa đẹp lắm."





"Cảm ơn."





Tân Tình cúi đầu ngửi hoa, cười đáp.





Khi nãy, Doanh Kình Thương có hỏi nhân viên cửa hàng là loại hoa này có ý nghĩa gì. Người ta nói rằng đây là loại hoa tượng trưng cho sự kiên cường và dũng cảm, cho dù mọi người không ai thấy vẻ đẹp của nó, nó vẫn sẽ đón ánh mắt trời rồi nở ra những cánh hoa đẹp nhất. Hắn nhìn cô gái ngồi bên cạnh, chẳng phải cô ấy chính là người như thế sao? Không thỏa hiệp, không chịu thua, luôn lạc quan hướng về tương lai.





Tân Tình nhận ra Doanh Kình Thương luôn nhìn trộm mình, cô định hỏi nhưng lại thấy xấu hổ, lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên cô được nhận hoa từ người khác giới.





Trong lúc vô tình nhìn ra cửa xe, cô kinh ngạc kêu lên:





"Nghĩa trang!"





"Đi thôi, chúng ta vào nào."





Doanh Kình Thương đỗ xe, Tân Tình dụi dụi mắt rồi theo sau hắn. Quang cảnh nghĩa trang rất đẹp, hệt như một khu nghỉ dưỡng vậy, quả là không lãng phí tiền quản lý mấy chục ngàn một năm. Tân Tình đặt hoa trước mộ mẹ rồi ngồi xuống cạnh bia. Doanh Kình Thương yên lặng đứng bên cô.





Chẳng biết ngồi đó bao lâu, đến khi hồi thần lại, trên mặt Tân Tình đã toàn là nước mắt. Cô đang định lấy tay lau đi thì Doanh Kình Thương đưa một tờ giấy qua:





"Đừng khóc nữa, em vừa khỏe lại, sẽ dễ bị lạnh đấy."





Tân Tình nhận lấy rồi đứng lên, cười với ảnh chụp trên bia mộ rồi nói:





"Mẹ, con về nhé, lần sau lại tới thăm mẹ."





Trên đường về, cô giật giật tay áo Doanh Kình Thương, hắn nghiêng đầu nhìn sang:





"Sao thế? Có phải xe đi nhanh quá nên em khó chịu không? Anh chậm lại chút."





"Cảm ơn."





Tân Tình cười với hắn:





"Tôi rất vui, cảm ơn anh."





Lần thăm mộ này đã giúp quan hệ của hai người tiến vào trạng thái bình thản và ấm áp, thế nhưng sau khi ăn tối, Doanh Kình Thương lại bắt đầu bất thường. Hắn liên tục đi lại trong phòng. Tân Tình vốn không biết hắn muốn làm gì, thế nhưng khi nhìn thấy ngày trên tivi, cô mới sực nhớ ra.





Hôm nay là ngày rằm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK