Độc nhất sủng hôn - Chương 51: Anh ta muốn đính hôn?
Doanh Kình Thương mời người chăm sóc cho Lâm Tiểu Vũ, đồng thời trả trước tiền nằm viện, sau đó cùng Tân Tình trở về. Ngày hôm sau, cô đến trường đem sự việc nói cho Trương Mật cùng Thi Thiên Thiên, Trương Mật liên tục cảm thán, một cô gái trẻ mới mười tám tuổi đã phải làm mẹ đơn thân.
"Thật ra thì tớ cảm thấy đứa bé không có cũng tốt, nếu không sau này chỉ có cậu ta chịu khổ."
Thi Thiên Thiên lắc đầu:
"Thật không biết nên nói cậu ta may mắn hay là bất hạnh nữa."
"Đừng nói vậy!"
Tân Tình vội vã nói:
"Cũng là vì tớ chưa có đứa bé, chứ không tớ sẽ áy náy suốt đời mất."
Trương Mật nghĩ nghĩ:
"Cậu chưa nói cho mẹ cậu ta sao?"
"Tớ không dám nói, nhất định là cậu ta cũng không muốn để cho gia đình biết."
Tân Tình gãi đầu:
"Nếu cậu ta khăng khăng muốn sinh đứa bé, thì không biết phải nuôi như thế nào nữa."
Ba người lần nữa cảm thấy đáng tiếc, cũng không thể thay Lâm Tiểu Vũ đưa ra quyết định, buổi tối lúc ăn cơm, Tân Tình còn đang lo lắng đứa bé sẽ xảy ra việc gì, cô cũng không biết làm thế nào, có lẽ dáng vẻ Lâm Tiểu Vũ thiếu chút nữa sinh non đã khắc sâu vào ký ức của cô, nên cô luôn cảm thấy mình phải làm chút gì đó vì đứa bé kia.
Doanh Kình Thương thấy cô không yên lòng, nửa ngày rồi mà chưa ăn nổi mấy miếng, chỉ đứng nhìn trăng ngoài cửa sổ:
"Ăn cơm nhanh, cũng không xem xem hôm nay là ngày gì, không tính ngủ à?"
Tân Tình nhìn mặt trăng, mặt đỏ lên, bưng chén lườm Doanh Kình Thương một cái...
Khoảng thời gian này mối quan hệ của hai người ở trạng thái tốt nhất từ trước đến nay. Không cãi vả, có việc sẽ thương lượng, khiêm nhường nhau nhưng lại không xa cách. Tân Tình cảm thấy họ giống như người bạn sống cùng nhau. Dĩ nhiên, nếu như đêm nay không phải là đêm trăng tròn, nói cho cùng không có bạn nào mà lên giường với nhau.
Tân Tình vẫn không tắm như cũ, cô cũng không biết đây là loại tâm tình gì, dù sao Doanh Kình Thương cũng sẽ không quan tâm. Thời điểm Doanh Kình Thương tắm xong đi đến, liền thấy cả người cô đều chôn trong chăn.
"Mặc đồ ngủ?"
Hắn đi đến mép giường rồi ngồi xuống.
Tân Tình gật đầu một cái, nghiêng mặt sang bên không nhìn hắn.
Doanh Kình Thương luồn tay vào trong chăn, phát hiện cô mặc đồ ngủ có nút, liền từng bước từng bước từ từ cởi ra, mỗi lần mở ra một nút, tay liền đưa vào một chút, vuốt ve trên da thịt Tân Tình.
Tân Tình bị hắn sờ cả người như nhũn ra, không nhịn được nói:
"Cởi nhanh chút."
"Hả?"
Doanh Kình Thương cười một tiếng:
"Sốt ruột?"
Nói xong vén chăn lên tháo áo choàng tắm phủ trên người cô.
Tân Tình vừa định nói ai sốt ruột, Doanh Kình Thương liền ngăn chặn miệng của cô, tay không an phận di chuyển xuống.
Trong phòng rất nhanh truyền tới tiếng thở dốc đan xen, Tân Tình bị Doanh Kình Thương ôm vào trong ngực, híp mắt thì thấy hắn ôn nhu nhìn mình, cơ thể bị hòa tan bởi động tác của hắn, linh hồn tựa như bay lơ lửng giữa không trung, thật lâu cũng không thể rơi xuống.
Lúc Doanh Kình Thương tỉnh lại thì trời đã tờ mờ sáng, Tân Tình co rúc trong ngực hắn, hơi thở phả vào ngực khiến bụng dưới hắn quặn lại một trận. Hắn lén hôn lên trán Tân Tình, rồi nhẹ nhàng xuống giường, lặng lẽ rời đi.
Tân Tình không biết hôm qua Doanh Kình Thương ôm cô ngủ, chỉ nhớ hôm qua lại bị Doanh Kình Thương dày vò đến ngất đi, đôi mắt buồn ngủ không mở ra được, trong lòng thầm oán giận vì sao đêm trăng tròn không phải cuối tuần, thế thì có thể ngủ nướng.
Buổi trưa ở nhà ăn, đang ăn thì ngáp to một cái, Thi Thiên Thiên nhìn cô thành khẩn nói:
"Tiểu Tình, phải chú ý thân thể, bảo Doanh Kình Thương tiết chế một chút!"
Tân Tình đỏ mặt, cầm bánh bao lên chặn lại miệng của cô.
Chẳng ai nghĩ tới, một tuần lễ sau Lâm Tiểu Vũ đột nhiên xuất hiện, đứng nghênh ngang trong ký túc xá chờ các cô.
"Cậu xuất viện?"
Trương Mật nhìn cô ta.
Rất dễ nhận thấy Lâm Tiểu Vũ không phá bỏ đứa bé, hôm nay cô ta mang giày đế bằng và mặc đồ của phụ nữ có thai. Cái thai vẫn chưa tới ba tháng căn bản không cần mặc như vậy, cô ta muốn cho tất cả biết là cô ta mang thai sao...
"Không có chuyện gì rồi, bảo bảo cũng rất tốt."
Cô vừa nói vừa xoa bụng, khiến da đầu Tân Tình tê dại:
"Cậu quyết định muốn sinh đứa bé?"
Lâm Tiểu Vũ mím môi cười, đưa cho các cô ba tấm thiệp hồng.
"Đây là thiệp mừng, đến lúc đó tới sớm một chút, tôi cũng không có nhiều bạn bè gì, các cậu sẽ không không đến chúc mừng đi!"
Cô ta nghênh mặt đầy đắc ý.
Trương Mật nhận lấy thiệp mừng mở ra nhìn một chút:
"Cái gì, cậu muốn gả cho Tân Hạo Vũ?"
"Đúng vậy, là anh ấy cầu hôn tôi."
Lâm Tiểu Vũ nhìn Tân Tình, ra vẻ nói:
"Tân Tình, sau này tôi chính là chị dâu cậu, chúng ta là người một nhà."
Tân Tình mặt không biểu cảm liếc nhìn thiệp mừng:
"Tôi không có anh trai, ở đâu ra cùng cậu là người một nhà."
"A , tùy cậu vậy."
Lâm Tiểu Vũ đứng lên, còn dùng tay vịn eo:
"Tôi tới đây chính là muốn thông báo với các cậu, Hạo Vũ còn chờ ở cửa để cùng tôi đi kiểm tra! Các cậu không biết anh ấy quan tâm đứa bé này như thế nào đâu!"
Lâm Tiểu Vũ bước từng bước chầm chậm, để lại ba người Tân Tình im lặng nhìn chỗ cô ta vừa ngồi qua, vậy mà để một cái đệm trên ghế.
"Tình huống gì đây?"
Trương Mật hỏi Tân Tình:
"Tân gia đồng ý sao?"
Tân Tình lắc đầu:
"Tớ không biết nữa, nhưng nếu Tân Hạo Vũ muốn kết hôn với cậu ta, khẳng định là có sự cho phép của Tân Bằng Phi."
Buổi tối, thời điểm Doanh Kình Thương tới đón cô, Tân Tình ngồi im trên ghế phụ nhìn chằm chằm hắn.
“Lâm Tiểu Vũ sắp kết hôn?”
Tân Tình trợn mắt:
“Sao anh biết?”
“Tân Bằng Phi gửi thiệp cho tôi.”
Doanh Kình Thương nhìn nhìn nàng:
“Muốn đi sao?”
“Có quỷ mới muốn đi.” Tân Tình bĩu môi: “Lâm Tiểu Vũ mời chúng ta đi, đơn giản chỉ muốn khoe cuối cùng cô ta cũng gả cho Tân Hạo Vũ.”
Doanh Kình Thương hừ lạnh một tiếng:
“Gả cho người đàn ông có vấn về về thân thể thì có gì tốt mà khoe.”
Lúc trước, khi bọn họ bắt được Tân Hạo Vũ, ngoại trừ mỗi ngày đánh hắn, thì còn châm vào người hắn, kiểu châm này khiến cho đàn ông mắc bệnh liệt dương không thể lên được. Nếu trị liệu đúng lúc thì hoàn toàn có thể chữa khỏi. Đáng tiếc, Tân Hạo Vũ bỏ lỡ thời gian nên đời này của hắn đều đừng nghĩ cùng nữ nhân lên giường. Tân Bằng Phi tính toán thật tốt, rước Lâm Tiểu Vũ vào nhà, chờ cô ta sinh con, thì chính là người nối dõi duy nhất của Tân gia. Còn nếu may mắn trị hết, có một người đàn bà như vậy ở nhà thì cũng không gây trở ngại Tân Hạo Vũ đi ra ngoài chơi.
Sau khi nghe Doanh Kình Thương nói xong, Tân Tình nhất thời không thế tiếp thu hết.
“Vậy… Lâm Tiểu Vũ biết không?”
Doanh Kình Thương nhìn nàng một cái:
“Ngươi nghĩ Tân Bằng Phi sẽ nói cho nàng biết sao?”
Tân Tình lắc đầu:
“Sẽ không.”
Hôn lễ Lâm Tiểu Vũ thật vội vàng, vào tuần sau, Tân Tình, Trương Mật cùng Thi Thiên Thiên đều không tham gia. Tân Tình cũng đã suy xét có nên nói sự thật cho Lâm Tiểu Vũ không, sau cô lại nghĩ, nếu chính mình nói ra, chưa chắc cô ta đã tin tưởng, cho dù có tin thì cô ta vẫn chọn sẽ gả. Con đường này là do chính cô ta chọn, sau này như thế nào thì cô ta đều phải chấp nhận.
Thời tiết dần chuyển ấm, vào thời điểm này Tân Tình lại nhận được điện thoại của Trần Minh, mời nàng tham gia tiệc đính hôn.
Doanh Kình Thương rất tích cực chọn lễ phục, đồ trang sức cho cô, Tân Tình cảm thấy hắn hình như thật vui sướng.
“Sao vậy?”
Doanh Kình Thương đậu xe xong, nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh.
Mặc váy dài màu lam nhạt, bởi vì thời tiết còn lạnh, kèm theo áo khoác da màu trắng, mái tóc mềm mại xõa phía sau, nắng đầu xuân ấm áp, làm cô như một nụ hoa mai vàng nở rộ. Vật trang sức duy nhất chính là vòng cổ bảo thạch cao cấp, là bản giới hạn của CK, mới đem tới vào hôm qua.
“Tân Tình!”
Trần Minh thấy cô xuống xe, vội vàng chạy tới.
“Thật vui khi mà có em tới.”
“Anh đính hôn, em làm em gái đương nhiên phải tới rồi!”
Tân Tình mỉm cười đi theo Trần Minh đến chỗ Lục Mạn Mạn chào hỏi, Lục Mạn Mạn lại so với cô nhanh một bước mở miệng trước:
“Đây chắc là em gái nhỏ đi! Lần đầu gặp mặt, xin chào, chị là vị hôn thê của Trần Minh, Lục Mạn Mạn!”
Tân Tình kinh ngạc trong nháy mắt, rồi mới thản nhiên vươn tay:
“Chào chị dâu tương lai!”
Nếu cô ấy đã không muốn Trần Minh biết hai người không phải gặp mặt lần đầu tiên thì cô cũng không cần phải vạch trần.
“Doanh tiên sinh không xuống xe à?”
Trần Minh nhìn ghế lái nửa ngày cũng không thấy có động tĩnh, anh nhìn không thấy bên trong, nhưng trực giác mách bảo người kia là Doanh Kình Thương.
Tân Tình cười: “Anh ta còn có việc, không thể tham gia tiệc đính hôn của anh.”
“Không sao! Em đã đến thì tốt rồi.”
Trần Minh liếc nhìn cửa sổ xe một cái.
“Đi, đi vào thôi!”
Lục Mạn Mạn cũng liếc nhìn Tân Tình một cái thật sâu, rồi bước nhanh theo.
Tân Tình cảm thấy kỳ quái, thời điểm tới Doanh Kình Thương đột nhiên nói với cô là hắn có việc không thể ở lại, một lát nữa tới đón cô. Sau đó, hắn thật sự một lát đã tới rồi, chính xác mà nói, đại khái là hắn lái xe dạo một vòng bên ngoài…
Buổi tối, trước khi đi ngủ, điện thoại di động Tân Tình nhận được một tấm hình, là Lâm Tiểu Vũ gửi đến. Trên ảnh chụp cô ta ăn mặc áo cưới màu trắng mỉm cười hạnh phúc, bên cạnh là Tân Hạo Vũ mặt không biểu cảm. Tân Tình lắc đầu đem ảnh chụp xóa đi, biểu cảm kia của Tân Hạo Vũ lại khiến Lâm Tiểu Vũ bày ra vẻ mặt hạnh phúc thoạt nhìn cực kỳ buồn cười, vậy mà chính cô ta cũng không nhận thấy.
Cuối tháng, Tân Bằng Phi làm người đưa tới bản báo cáo kinh doanh, Tân Tình xem đến choáng váng đầu óc, não phồng to ra vẫn không hiểu được. Cô muốn tìm Doanh Kình Thương nhìn xem, thế nhưng mấy ngày nay hắn bỗng nhiên bận rộn, ngay cả việc đưa nàng đi học cũng không có thời gian. Tân Tình nghĩ, rồi gọi điện thoại cho Cậu Thẩm.
“Không xong rồi.”
Cậu Thẩm xem xong nói: “Hơn nữa, hắn hình như đã dời phần lớn bộ phận tài chính đi.”
“Dời đi… để đầu tư sao?” Tân Tình không quá hiểu.
Cậu Thẩm một chút đều không ngoài ý muốn nói:
“Không phải đầu tư, mà là tài chính đã bị thay đổi, bảng báo cáo có người đã động tay, người bình thường nhìn không ra hắn dời tài chính đi đâu, nói cách khác, hắn là muốn đào hết công ty, chừa lại cái vỏ rỗng cho em.”
“Tôi biết hắn sẽ không có lòng tốt đem cổ phần trả lại cho tôi mà.” Tân Tình lạnh mặt, thật là tính xấu không đổi, đê tiện vô sỉ.
Cậu Thẩm xem cô kích động đến như vậy bèn an ủi nói: “Đây không phải là một vấn đề minh bạch, Doanh Kình Thương đã sớm biết.”
“Làm sao anh ta biết?” Tân Tình kinh ngạc hỏi.
“Họ Tân cho em cổ phần, ngày hôm sau hắn liền bắt đầu điều tra, em yên tâm đi, Tân thị nhất định sẽ hoàn chỉnh trở lại trong tay của em.”
Thẩm công tử nói một đống những thứ mà Doanh Kình Thương có hoặc không có, anh ta đi rồi mà đầu óc Tân Tình vẫn cứ lộn xộn không nghĩ được gì, sau đó di động đột nhiên vang lên, cô liếc nhìn, thì ra là người đã lâu không gặp, Trần Minh.
Cúp điện thoại, Tân Tình vô tình nhìn tới ngày trên điện thoại di động, trong lòng căng thẳng, nhanh như vậy… Hôm nay lại là đêm trăng tròn rồi.