Độc nhất sủng hôn - Chương 13: Chị em cùng học
Đây là lần thứ hai Tân Tình nhìn thấy Tân Ngữ Điệp, cô ta đang nói chuyện với một người thanh niên, không biết họ nói gì mà cười nói với nhau hết sức vui vẻ. Bóng dáng kia cô rất quen thuộc, là Đỗ Trạch Khải – chủ tịch hội sinh viên.
Đỗ Trạch Khải là nhân vật có tiếng trong trường, vừa cao vừa đẹp trai không nói, thậm chí các phương diện khác đều hoàn hảo hơn người. Trước khi nghỉ hè cậu ta còn bày tỏ với Tân Tình, hi vọng hai người có thể làm người yêu của nhau, đáng tiếc là Tân Tình không hề có cảm giác gì với cậu ta hết.
“Tân Tình, em tới rồi à!”
Tân Ngữ Điệp tỏ ra hết sức vui mừng.
Tân Tình hít sâu một hơi rồi mới đi qua:
“Hiệu trưởng Trương.”
Hiệu trưởng Trương nói với cô một cách chân tình:
“Tân Tình này, em vẫn luôn rất xuất sắc mà, sao lần này lại có thể dùng tác phẩm của chị gái để dự thi như thế? Em làm như vậy là đạo thiết kế, hậu quả rất nghiêm trọng đấy.”
“Hiệu trưởng, thầy đừng trách Tân Tình, em ấy chỉ là sốt ruột muốn đạt được thành thích tốt nhất thôi.”
Tân Ngữ Điệp lo lắng giải thích thay Tân Tình.
Tân Tình để ý thấy trên tay cô ta có một tờ giấy, là bản phác thảo cô vất vả nửa tháng mới hoàn thành, người do Doanh Kình Thương phái đi không biết đây là thứ gì nên không mang về cho cô, sau đó nó bị Tân Ngữ Điệp lấy mất. Đã thế giờ cô ta còn vu oan cho cô nữa chứ.
“Tân Tình, sao cậu không tỏ thái độ gì thế?”
Đỗ Trạch Khải bước tới, giọng điệu đầy trách cứ:
“Cậu không hiểu chuyện chị gái cậu cũng đã không so đo rồi, vừa nãy cô ấy còn xin hiệu trưởng đừng phạt cậu đấy, nhanh cảm ơn chị cậu đi!”
Tân Tình ngẩng phắt lên nhìn Đỗ Trạch Khải, ánh mắt lạnh như băng.
“Cậu làm gì thế?”
Đỗ Trạch Khải hoảng hốt lùi lại, tới tận bây giờ cậu ta vẫn chưa từng thấy Tân Tình tỏ thái độ như vậy lần nào đâu.
Thứ đàn ông này đúng thật là... may là cô không đồng ý làm bạn gái người này.
“Hiệu trưởng, em chẳng sao cả, cần làm gì thì cứ làm đi, viết kiểm điểm hoặc là thông báo phê bình đều được, không thì em có thể nghỉ học luôn cũng chẳng sao.”
Tân Tình nói chuyện trực tiếp với hiệu trưởng, hiện giờ cô chỉ muốn rời khỏi chỗ này, ở thêm một phút thôi cô cũng không chịu được.
Chạy thẳng một mạch tới sân thể dục, phía sau vẫn còn vang lên giọng nói của Tân Ngữ Điệp.
“Tao muốn mày phải bỏ học đấy, đúng là nhục nhã mà!”
Giờ không còn ai bên cạnh, đương nhiên Tân Ngữ Điệp không cần làm bộ làm tịch nữa.
Tân Tình quay phắt đầu lại:
“Kẻ nhục nhã phải là cô, cô mới là đồ ăn trộm thiết kế của tôi.”
Cô chưa từng gặp loại con gái trơ trẽn thế này, rõ ràng đều là do cô ta gây ra vậy mà giờ còn dám đến sỉ nhục mình nữa chứ.
“Thiết kế của mày hả?”
Tân Ngữ Điệp quơ quơ bản vẽ trên tay:
“Ha ha, giờ nó là của tao!”
Tân Tình vẫn nín nhịn từ nãy tới giờ, lúc này cô không chịu được nữa, nhào lên định cướp lại bản vẽ của mình:
“Trả cho tôi, trả lại cho tôi!”
“Á!”
Tay cô bị cào đau nhưng Tân Ngữ Điệp cứ lôi kéo không chịu buông ra, cô sốt ruột rút tay về nên dùng sức đẩy cô ta một cái thật mạnh, chẳng ngờ Tân Ngữ Điệp lại lảo đảo ngã ra sau.
Tân Tình rút tay về, thấy trên mu bàn tay một miệng vết thương rất sâu, còn Tân Ngữ Điệp lúc này đang nép vào lồng ngực của Đỗ Trạch Khải.
“Tân Tình, cậu làm sao thế? Chị cậu đã không truy cứu rồi mà cậu còn bắt nạt cô ấy à?”
Đỗ Trạch Khải nghe được tiếng hét nên chạy tới xem, vừa hay thấy cảnh Tân Tình đang đẩy Tân Ngữ Điệp.
Che mu bàn tay, chịu đựng cơn đau nhức, Tân Tình hít sâu một hơi, bỏ đi mà chẳng nói một lời.
Đỗ Trạch Khải gọi cô mấy tiếng nhưng cô không không buồn để ý.
“Đúng là, sao cậu ấy lại là con người như thế chứ?”
Đỗ Trạch Khải lại hỏi Tân Ngữ Điệp:
“Cậu không sao chứ?”
Tân Ngữ Điệp chớp đôi mắt to ngập nước:
“Không sao đâu, cậu đừng trách Tân Tình, em ấy cũng không cố ý mà.”