CHƯƠNG 10: ÔM KIỂU CÔNG CHÚA
Phùng Giang vừa xin tha vừa dập đầu, ánh mắt lạnh lùng của Cố Thành Phan khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Tôi thầm nghĩ: Chết rồi, việc này 80% là có liên quan đến Vu Lệ Lệ, cô ta rất lợi hại, lại cực kỳ chán ghét tôi, tuyệt đối sẽ không đơn giản mà buông tha cơ hội tốt để chỉnh đốn tôi.
Quả nhiên, Vu Lệ Lệ khoa trương nhếch miệng, mặt coi thường nói: “Anh Thành Phan, anh xem đi, giờ anh tin lời em rồi chứ, Trình Ngân Hằng vì sự nghiệp của cô ta, mà không từ thủ đoạn mà. Em thấy, anh Thành Phan chắc cũng chỉ là một trong những quân cờ của cô ta thôi.”
Phùng Giang thấy tình hình như vậy, vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, cậu Cố, đều là do cô ta quyến rũ tôi.”
“Cút!” Lời Phùng Giang còn chưa dứt, Cố Thành Phan liền quát lớn một tiếng, Phùng Giang liền bò ra khỏi phòng.
Cố Thành Phan lạnh lùng nhìn tôi, lúc này tóc của tôi rối bời, quần áo xộc xệch, tôi biết dù có nói nhiều hơn nữa thì cũng phí công vô ích, liền im lặng không nói.
Anh đi từng bước về phía tôi, nhấc cằm tôi lên hỏi: “Cô gái của tôi, em có thể giải thích xem đây là chuyện gì được không?”
Tôi đang chuẩn bị mở miệng, giọng nói chanh chua của Vu Lệ Lệ lại vang lên: “Anh Thành Phan, anh nhìn bộ dạng cô ta như vậy là hiểu có chuyện gì rồi, cần gì phải giải thích chứ!”
Cố Thành Phan coi như không nghe thấy, chăm chú nhìn tôi. Tôi gỡ tay anh ra, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, nói: “Là Phùng Giang hẹn tôi tới đây, nói là người của đoàn phim đều tới rồi nên tôi mới đến.”
“Cô nói dối.” Vu Lệ Lệ chỉ vào chóp mũi của tôi nói: “Vừa rồi Phùng Giang cũng nói, là cô chủ động quyến rũ chú ấy, cô còn gì để nói chứ.”
Tôi không nói lời nào, nhưng Cố Thành Phan lại lên tiếng: “Lệ Lệ, đây là chuyện nhà của tôi, cô không tiện nhúng tay đâu.”
Nói xong, anh ôm tôi đi về phía ngoài cửa, Vu Lệ Lệ trợn mắt há mồm đứng tại chỗ, chuyện không hề diễn ra như cô ta nghĩ.
Cố Thành Phan ôm tôi đi tới cửa, dừng lại, anh quay đầu nói với Vu Lệ Lệ đang đứng nguyên đó chờ anh: “Còn nữa, chuyện đêm nay, tôi không hy vọng người thứ năm biết, nếu không… ”
Anh không nói tiếp, nhưng giọng nói lạnh buốt, không mang theo chút tình cảm, khiến người ta sợ hãi.
Anh ôm tôi đi đến gara, đến lúc này tôi mới hoàn hồn, anh ôm tôi, giống như nam chính trong mấy bộ phim thần tượng, đây là lần đầu tôi được người khác ôm kiểu công chúa, trong lòng không khỏi dấy lên chút gợn sóng lăn tăn.
Khoan đã, Trình Ngân Hằng, đừng quên quan hệ giữa hai người, chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, tuy tôi không biết tôi có thể mang đến cái gì cho anh.
Người đại diện ư? Nhiều ngôi sao nữ muốn bò lên giường anh lắm, Vu Lệ Lệ cũng chính là một trong số đó.
Tình yêu nam nữ ư? Cũng không đúng, vừa rồi cũng đã nói, với thế lực của anh, muốn kiểu phụ nữ nào chả được.
Vậy anh giữ tôi ở bên, chỉ là vì ham muốn thao túng cuộc đời của tôi mà thôi!
Đúng vậy, Cố Thành Phan anh không phải thích nhất là điều khiển người khác sao?
Đến gara rồi, cuối cùng anh cũng thả tôi xuống, mở cửa ghế phó lái, đây là lần đầu tôi nhận được đãi ngộ đặc biệt của cậu Cố, tôi chậm rãi ngồi xuống.
Anh cũng ngồi lên xe, nhưng không đi ngay, toàn bộ không gian đều như bị nén lại, khó mà thở nổi.
“Thắt chặt dây an toàn.” Anh đột nhiên mở miệng nói chuyện, tôi nhất thời ngây người.
Cố Thành Phan cúi người, thắt dây an toàn cho tôi, mùi hương trên người anh thực sự rất dễ chịu, tôi vẫn không biết anh dùng hãng nước hoa nào, nhưng rất thơm.
Anh thắt xong dây an toàn, tôi tưởng anh sẽ lái xe về nhà họ Cố, nhưng nhìn lộ trình thì không phải.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Tôi hỏi.
Ánh mắt anh nhìn phía trước, lạnh nhạt trả lời vấn đề của tôi: “Em bẩn như một con búp bê vải rách nát, tôi không tiện đưa về nhà họ Cố, đành đưa em đến biệt thự của tôi.”
Hiếm khi anh giải thích nhiều với tôi như vậy, tôi nhân tiện hỏi anh nghi vấn của mình: “Vừa rồi anh tin tôi sao?”
Cố Thành Phan hừ nhẹ một tiếng từ lỗ mũi: “Tôi cho em thêm lá gan nữa, em dám không?”
Tôi lắc đầu, quả thực không dám, tính mạng của bố tôi còn nằm trong tay anh, tôi có ngốc cũng sẽ không ngoại tình lúc này.
Xe tiếp tục đi, dường như rất xa, tôi mơ màng ngủ thiếp đi.
Cố Thành Phan thấy Trình Ngân Hằng ngủ say, không đành lòng đánh thức cô. Kỳ thực cô thực sự rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến anh lần đầu gặp đã bị mê mẩn tâm trí, anh tự thề rằng nhất định phải có được vẻ đẹp hút hồn này.
Bây giờ dường như anh đã chiếm được, nhưng lỗ hổng trong tim kia lại ngày càng sâu, không thể nào bù đắp.
Đêm càng khuya, Cố Thành Phan mở điện thoại nhìn thời gian, đã sang sáng sớm rồi.
Anh thận trọng xuống xe, lại rón rén mở cửa ghế phó lái, cúi người ôm lấy Trình Ngân Hằng, cô chép miệng lẩm bẩm.
Cố Thành Phan thấy hứng thú, ghé đến nghe, nghe thấy cô nói: “Xin lỗi, Vu Mạnh... Xin lỗi.”
Cố Thành Phan cố kìm lửa giận trong lòng: Trình Ngân Hằng ơi Trình Ngân Hằng, em vẫn không quên được Vu Mạnh sao? Em chờ xem, tôi sẽ chứng minh cho em thấy ai mới là người đàn ông đáng để cho em dựa dẫm.
Sáng sớm tỉnh lại, đã là tám giờ rưỡi: “Không Thành” hôm nay có cảnh quay của tôi, tuy nói tên háo sắc Phùng Giang khiến người ta buồn nôn, nhưng kịch bản vẫn là kịch bản hay, tôi không thể vô trách nhiệm như vậy.
Do đó tôi vội vàng mặc đồ, chuẩn bị ra ngoài.
“Đợi đã, em đi đâu vậy?” Tôi quay đầu, Cố Thành Phan đứng trước mặt tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
Tôi cười: “Cậu Cố, anh cũng nên biết, hôn nhân của chúng ta chẳng qua chỉ là một màn diễn mà thôi, cuộc sống của đối phương chúng ta vẫn đừng nên nhúng tay vào.”
Cố Thành Phan đi nhanh qua chỗ tôi, chống tay lên vách tường, tôi dựa vào cửa tim đập rộn lên.
Anh nhấc cằm tôi lên: “Nhìn tôi, nói, có phải em rất yêu Vu Mạnh không?”
Trái tim tôi liền trật mất một nhịp – chết rồi, tuyệt đối không thể liên lụy đến Vu Mạnh, tuy nói Vu Mạnh là chủ tịch tập đoàn Tâm Nguyệt, danh tiếng và thực lực ở thành phố G này cũng không thể xem thường, nhưng so với Cố Thành Phan vẫn kém hơn một chút.
Cho nên tôi ngẩng đầu lên, không chút do dự nói: “Tôi không yêu bất cứ ai, anh cũng nên biết, tôi rất thực tế, không thể yêu người khác, càng không thể yêu anh.”
Cố Thành Phan khẽ nhếch khóe miệng, sau khi nghe xong lời của tôi, không chút do dự đè lên người tôi.
Cố Thành Phan dùng sức gặm cắn môi của tôi, tay cũng chậm rãi thò vào đồ lót tôi vừa mặc xong.
Tôi không kìm được hừ nhẹ thành tiếng: “Dừng tay, Cố Thành Phan, mau dừng tay.”
Anh không nghe, không nói lời nào cởi dây lưng.
Tôi dùng hết sức mình đẩy anh ra, không khó nhìn ra anh có chút thẹn quá hóa giận: “Sao thế? Ngay cả trách nhiệm mua vui em cũng muốn trốn tránh ư?”
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh cả ngày chỉ biết đến chuyện này thôi, hai ngày nay tôi đến ngày, còn chưa hết nên không được.”
Anh hiển nhiên không nghe lời giải thích của tôi: “Có cái gì không được chứ, tôi nói được là được.”
Tôi sợ anh thực sự lại nổi khát vọng, vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài.
Chạy ra vườn, tôi mới phát hiện, quần áo trên người không phải là bộ hôm qua, lẽ nào nhân lúc tôi ngủ anh đã thay đồ giúp tôi rồi ư?
Tôi lười chẳng buồn lo lắng nhiều như vậy, bởi vì ở nơi quỷ quái không có bóng người này vốn không có taxi.
Tôi hung hăng giậm chân, không ngờ chân vừa giậm, liền đau dữ dội.
Đúng lúc này, một chiếc Audi màu đen dừng trước mặt tôi, tôi đương nhiên biết đây là xe của ai, mấy ngày trước, tôi còn tràn đầy mơ ước muốn cùng anh ấy kết hôn.
“Ngân Hằng, anh đưa em đến phim trường.” Vu Mạnh vẫn dịu dàng như trước, nhẹ nhàng nói.
Tôi khoát tay: “Không sao, anh đừng đến đây, em có thể tự đi.”
Vu Mạnh không nghe, không nói hai lời liền ôm tôi lên xe.
Thế giới này là thế nào vậy, hai ngày liên tiếp tôi được hai người đàn ông khác nhau ôm kiểu công chúa, hơn nữa hai người đều là nhân vật đứng top trong thành phố G.
“Anh dẫn em đi khám bác sỹ, rồi mới đến phim trường nhé! Em cũng đâu thể lôi vết thương ở chân kia đi quay phim được.” Vu Mạnh nói.
Tôi lắc đầu: “Không cần, vết thương nhỏ thôi, không bị trẹo chân, chẳng qua lúc đó đau dữ dội, giờ đã khỏi rồi.”
“Nhưng… ” Anh còn muốn nói điều gì đó, lại bị tôi ngắt lời: “Đừng nhưng nhị gì nữa, Vu Mạnh, nếu anh còn nói nữa thì em sẽ nhảy thẳng xuống xe đó.” Tôi kiên định nói.
Vu Mạnh không nói gì nữa, im lặng lái xe.
Một lúc lâu sau, anh lại lên tiếng: “Phùng Giang ở đoàn phim của em bị đổi rồi.”
“Hả?!” Tôi vừa kinh ngạc vừa vui sướng.
“Ngân Hằng, anh đã từng hứa sẽ chăm sóc em thật tốt, khiến em không phải lo nghĩ về sau, không bao giờ lật lọng, em tin anh không?” Vu Mạnh buồn bã nói.
Trọng điểm của tôi không phải ở điều này, mà là: “Sao anh biết?”
Anh ấy nói: “Lệ Lệ nói cho anh biết, chẳng lẽ em còn muốn gạt anh sao?”
Vu Lệ Lệ lắm mồm này, không nghe lời Cố Thành Phan, kiểu gì cũng chịu khổ.
Đã đến phim trường, Vu Mạnh đòi ôm tôi xuống xe, tôi đẩy tay anh ra, nói: “Không biết không còn đạo diễn thì phim này quay thế nào đây.”
Vu Mạnh cười không nói.
Tôi vừa đi vào phim trường, Thư đã vui mừng khôn xiết chạy tới nói: “Chị Ngân Hằng, đoàn phim mình đổi đạo diễn rồi, đạo diễn mới tên Cố Thanh, nghe cái tên đã thấy là người tốt rồi.”
Tôi liếc nhìn Vu Mạnh, cười bước vào phòng trang điểm, có thợ trang điểm tới giúp tôi trang điểm.
“Không Thành” là một bộ phim cổ trang huyền ảo, trong cảnh tiếp theo tôi bị ma nữ nhập vào, cần trang điểm thật ma mị rồi treo lên dây cáp đánh nhau trên không với cô gái trừ ma Vu Lệ Lệ.
Nhân lúc trang điểm tôi nghỉ ngơi một lát, tôi bị Thư đánh thức, Vu Lệ Lệ sợ cao nên phải dùng diễn viên đóng thế treo dây cáp.
Tôi đã gặp qua đạo diễn mới, nhã nhặn lịch sự, vẻ ngoài trong sáng.
Sau khi tôi nói xong lời thoại, người đóng thế của Vu Lệ Lệ sẽ đâm kiếm về phía tôi, chúng tôi đều bị treo giữa không trung, sau khi tôi thoát được mấy lần thì sẽ bị kiếm của cô ấy đâm trúng, sau đó cắn vỡ túi máu trong miệng.
Kiếm của cô ấy đâm đến, lúc này đúng như kịch bản tôi không tránh, nhưng không ngờ, kiếm kia thực sự đâm xuyên qua áo của tôi, máu tươi bắt mắt bắt đầu chảy ra.
Ý thức của tôi dần dần mờ nhạt, cuối cùng cũng không chống đỡ được hôn mê bất tỉnh.
Tôi nghe thấy nhiều người đang hét lớn tôi, nhưng tôi thực sự không mở nổi mắt, mệt quá, thật muốn nghỉ ngơi.
Tôi cảm nhận được có người đang ôm lấy tôi, chạy như bay, thật thần kỳ, tôi lại được ôm kiểu công chúa.
“Ngân Hằng, Ngân Hằng, đừng ngủ.”