CHƯƠNG 111: PHÒNG PHA LÊ
Trời ạ, tôi không nghe nhầm chứ, phòng pha lê? Chính là căn phòng pha lê mà tôi vẫn luôn nhớ mãi không quên từ lần đầu tiên đến ngôi nhà này sao?
Thảo nào, An Chi nói muốn quay lại để tôi biết một chút về tài năng thật sự của Cố Vũ Thành!
Tôi... tôi... tôi đây là được nhờ phúc của An Chi, Vu Mạnh từng nói với tôi, cho đến bây giờ, chưa từng có bất kỳ ai bước vào phòng pha lê cả.
Đương nhiên, Cố Vũ Thành không phải người, anh ta giống như một vị thần vậy.
Tôi hai ba ngụm húp hết bát cháo, không đợi được muốn nhìn ngắm phòng pha lê kia một lát.
An Chi bình thản từ tốn ăn hết bát cháo, lau miệng rồi đứng dậy nói: "Đi thôi."
Cố Vũ Thành đi đằng trước, tôi và An Chi bước theo sau.
Chúng tôi đi xuyên qua phòng khách, phòng bên, đi vào sân sau, rẽ trái.
Cố Vũ Thành đứng trước cánh cửa đầu tiên. Sao tôi lại biết đó là cánh cửa đầu tiên, vì khi tôi định đến gần phòng pha lê kia ngắm nhìn cho rõ hơn thì bị va vào cánh cửa rồi vang lên một tiếng “bốp”. Sau đó Cố Vũ Thành mới nói với tôi, đây chỉ là cánh cửa đầu tiên để bước vào phòng pha lê.
Cố Vũ Thành biến thái, vậy mà... lại lau cánh cửa đầu tiên sạch đến mức gần như trong suốt vậy.
Tôi nhìn Cố Vũ Thành nhẹ nhàng ấn một cái lên góc trái của cánh cửa pha lê một cách rất thần kỳ.
"Két..." Cửa pha lê mở ra, cả quá trình đều không nhìn thấy một tia sáng nào, Cố Vũ Thành lại ấn ngón tay lần nữa, cánh cửa mở ra.
Tôi là một cô bé tò mò nên không nhịn được lập tức mở miệng hỏi: "Vừa nãy là khóa vân tay sao... tại sao... tại sao tôi lại không nhìn thấy ánh sáng, xung quanh cũng không có dây điện mà?"
Đây mới là điều duy nhất tôi muốn hỏi, Cố Vũ Thành nói: "Tôi có thể điều chỉnh độ sáng đến vị trí vừa vặn, Trình Ngân Hằng... Xung quanh có cây, còn có dây leo nữa!"
Ý anh ta là, dây điện bị dây thường xuân leo kín tường và mấy gốc cây kia che khuất rồi.
Tới cánh cửa thứ hai, là một cánh cửa gỗ, Cỗ Vũ Thành lấy chìa khóa ra, nhẹ nhàng vặn một cái, cánh cửa lập tức mở ra.
Lại rẽ sang một khúc quanh nữa, cuối cùng cũng đến trước phòng pha lê thực sự, cánh cửa thứ ba là một cánh cửa màu xanh, không biết làm bằng vật liệu gì!
Cố Thành Phan nhẹ nhàng chạm vào, những lá cây kia thế mà từ từ tự khép lại, lộ ra khoảng trống ở giữa vừa vặn cho một người đi.
Tôi lại có vấn đề muốn hỏi tiếp. Nhưng quả thật là tôi càng bị cảnh tượng trước mặt khiến cho kinh ngạc đến ngây người.
Trước đó tôi chỉ biết nơi này có cây xanh, không không không, không thể nói là chỉ có cây xanh, còn có hoa, khắp nơi đều có cỏ tươi, còn có cây chuối tây, bên cạnh cây chuối lại có một dòng suối nhỏ đang chảy, cho nên sở dĩ tôi nhìn thấy tràn đầy màu xanh, là vì cây cối đều được trồng ở hai bên.
Tôi quả thật muốn ngất rồi, đây là thế giới gì vậy, còn có bươm bướm đang bay lượn, trên cây chuối tây còn có chim nhỏ đang nhảy nhót.
Chúng bị nhốt ở đây sao, không, cũng không tính là nhốt, một thế giới tốt đẹp như thế này, cho dù là nhân tạo, nhưng được sống ở đây cũng tuyệt đối rất vui vẻ.
Cố Vũ Thành nói: "An Chi, Ngân Hằng, tôi dẫn hai người sang bên kia nhìn một chút!"
Tôi theo sát bước chân Cố Vũ Thành, nói: "Đợi một lát, trước tiên cho tôi hỏi, cánh cửa kia... là thế nào vậy?"
Sao có thể thần kỳ như vậy, một cánh cửa tự động mở ra, rõ ràng chỉ có thể tồn tại trong thế giới phép thuật thôi mà!
Cố Vũ Thành mỉm cười nói với tôi: "Cô đã nhìn kỹ cánh cửa kia chưa?"
Tôi lắc đầu, hỏi An Chi: "An Chi, chẳng lẽ cậu biết?"
An Chi như nghĩ đến điều gì đó: "Chắc là... cây xấu hổ, khả năng co rụt của cây xấu hổ là cao nhất. Có điều vì sao lại vuông vắn như vậy thì tôi cũng không biết."
Đây là cách liên tưởng gì vậy, nhìn qua chỉ là một cánh cửa màu xanh hết sức bình thường, vuông vắn như vậy làm sao lại là cây cối được, thật là thua cái suy nghĩ của An Chi.
Nhưng mà, sự thật nói cho tôi biết, suy nghĩ của tôi mới là quá thiển cận.
Cố Vũ Thành gật đầu đồng ý: "Đúng là cây xấu hổ, còn tại sao lại vuông vắn như vậy thì cũng mới biến thành hình dạng đó cách đây một tháng thôi."
Trời ơi... thật đúng là thiên tài, muốn cắt sửa những thứ lộn xộn kia thành ngay ngắn gọn gàng, phải tốn biết bao nhiêu công sức đây!
Cố Vũ Thành cũng không muốn tiếp tục thảo luận thêm về cánh cửa này, anh ta nói: "Được rồi, chúng ta đến chỗ suối nhỏ xem một chút đi."
Từ rất xa tôi đã thấy bên cạnh dòng suối có một ao nước nhỏ, trên mặt ao có rất nhiều lá sen nổi bập bềnh.
Cố Vũ Thành cười hì hì nói: "Hạt sen trong cháo hai người ăn buổi sáng, là lấy từ chỗ này đấy.”
Tôi đi vào ao nước kia, phát hiện toàn thân mình nóng lên.
Cố Vũ Thành giải thích: "Hoa sen thường chỉ nở vào mùa hè, sen ở đây một năm bốn mùa sẽ hai lần ra hoa kết quả, cho nên chỗ này sẽ hơi nóng một chút."
Cố Vũ Thành nói: "Có điều, hai người có thể đứng gần suối một chút, sẽ mát mẻ hơn."
Không ngờ cuối mùa thu còn có thể dùng đến từ ‘mát mẻ’.
Có điều khi đến gần suối, quả thật thấy mát mẻ hơn rất nhiều.
Tôi thấy trên mặt suối có rất nhiều bèo nổi bập bềnh, thấy cũng chẳng có gì để xem.
Cố Vũ Thành nhẹ nhàng gạt bèo ra hai bên, lúc này mới khiến tôi kinh ngạc.
Bên dưới đều là cá, màu đỏ sẫm, tất cả đều là cá diếc nhỏ.
An Chi cũng rất vui vẻ: "Oa... tôi thích ăn cá diếc nhỏ nhất đấy."
Cố Vũ Thành thấy An Chi vui vẻ như vậy, anh ta càng cười đắc ý hơn: "Nếu em thích, buổi trưa anh có thể nấu cho em một nồi cá diếc kho hoặc là canh cá diếc, món nào cũng được."
"Thật sao? Anh Cố thật sự là dốc hết vốn liếng ra để theo đuổi con gái đấy!" Người lên tiếng không phải An Chi, mà là Trần Diệp Thanh.
Khi ba người chúng tôi cùng quay đầu lại thì thấy Trần Diệp Thanh còn nhếch nhác hơn cả An Chi, cô ta không những không trang điểm, mà ngay cả tóc tai cũng không chải gọn gàng.
Nhưng mà cô ta như vậy vẫn rất xinh đẹp, đẹp đến mức tao nhã.
Vẻ đẹp này khiến người tôi nghĩ đến một kiểu khuôn mặt... mặt xử nữ.
Trần Diệp Thanh cười nói: "Tôi đang nghĩ sao mà sáng sớm đã ngửi thấy mùi cháo thơm, hóa ra là nữ vương An Chi hạ cố đến chơi!"
Xong rồi xong rồi, xem ra, hai người này thật sự không thể ở cùng một chỗ được.
Tôi không biết phải làm gì, tuy tôi có quan hệ tốt với An Chi, nhưng mà... Trần Diệp Thanh cũng chẳng đả động gì đến tôi cả…
Thế nhưng khi nghe thấy câu nói tiếp theo của Trần Diệp Thanh, tôi không thể bình thường nổi.
Trần Diệp Thanh chỉ thẳng vào mặt tôi mắng: "Trình Ngân Hằng, con mẹ nó tôi đắc tội cô chỗ nào mà cô lại đi mật báo tôi như vậy."
Tôi... tôi... tôi... Cho dù tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, xem ra Trần Diệp Thanh cho rằng tất cả những chuyện này đều do tôi gây ra.
Tôi có thể làm được gì đây? Tôi cũng rất bất đắc dĩ mà? Tôi cũng không thể nói với cô ta rằng: "Cố Vũ Thành người ta luôn thương nhớ An Chi!"
Ngay khi tôi đang không biết phải trả lời như thế nào, một giọng nói trầm thấp vang lên: "Trần Diệp Thanh, mong cô đừng khua tay múa chân với vợ tôi..."