CHƯƠNG 109: SU LOVE JOE
Thật ra Cố Vũ Thành bây giờ chỉ cần cúi đầu liền có thể thấy được đại khái hình dáng chiếc bánh ngọt, cũng có thể qua loa lấy lệ trả lời câu hỏi của Trần Diệp Thanh.
Thế nhưng, Trần Diệp Thanh từ trước đến nay ghét nhất là qua loa lấy lệ, nếu không cũng không có khả năng mới mười lăm mười sáu tuổi đã vì Cố Thành Phan, ngã gãy chân.
Đúng là hết cách mà, Cố Vũ Thành quả thực không biết chiếc bánh sinh nhật đó có hình dáng gì, dù sao... Anh ta quả thật nhìn cũng không nhìn cái bánh ngọt đó một cái.
Vẫn là cúi đầu liếc mắt nhìn một chút, nhưng chiếc bánh ngọt căn bản là một mảnh màu trắng, không nhìn ra cái gì.
Trần Diệp Thanh hiển nhiên đã có chút tức giận: "Thấy rõ không?"
Cố Vũ Thành cười mỉa nói: "Thấy rõ, màu trắng, màu trắng."
Trần Diệp Thanh cười lạnh, nói với Dương Khoan đang tựa vào góc tường: " Anh Dương, phiền anh một chút, bật đèn lên đi!"
Đèn "Tách" một tiếng mở lên, cả phòng sáng tỏ thông suốt.
Trên bàn, là một cái bánh ngọt màu hồng, phía trên có một dòng chữ nhỏ: "Su love Joe, everyday."
"Su" là tên tiếng Anh của Trần Diệp Thanh, "Joe" là tên tiếng Anh của Cố Vũ Thành, là tên thầy giáo Hậu đặt cho khi còn đang đi học.
Trần Diệp Thanh móc bật lửa ra, đốt từng cây nên đã tắt, mỗi khi đốt một cây, đều sẽ có một tiếng nhỏ “Tách tách” vang lên.
Sau này Cố Vũ Thành có nói, đêm hôm đó anh ta ngửi được mùi xăng, là mùi xăng ưu thương nhất anh ta từng ngửi qua.
Trần Diệp Thanh đốt nến xong, nói với Dương Khoan: "Anh Dương, phiền anh lại tắt đèn giúp tôi.”
Bánh ngọt biến thành màu xanh da trời, dưới đáy có một hàng chữ nhỏ: "Joe love su, hope."
Trong mắt Trần Diệp Thanh lóe ánh lệ: "Vốn cho rằng anh thấy được hàng chữ này, cho nên mới hôn anh. Xin lỗi, Cố Vũ Thành..."
Không khí chung quanh có chút lúng túng, tất cả mọi người đều không nói lời nào, lúc này bất luận ai lên tiếng đều là tội nhân.
Tội nhân này chính là Vu Lệ Lệ: "Chị Diệp Thanh, anh Vũ Thành có lẽ là bị dọa rồi."
Trần Diệp Thanh không hề trách Vu Lệ Lệ, cô ta chỉ tự trách mình, cho nên theo lời Cố Vũ Thành nói: "Đúng vậy, vốn là cho rằng đó là một kinh hỷ, tôi không ngờ anh Cố Vũ Thành lại bị dọa sợ đâu.”
Vu Mạnh không hiểu nổi tại sao EQ của Vu Lệ Lệ có thể thấp như vậy, nhưng lại nghĩ, đây là em gái mình, hết cách.
Vu Mạnh mở miệng nói: "Diệp Thanh, hôm nay cô xinh đẹp vô cùng, lúc vừa đến cũng thế. Chúng ta mau tới ăn bánh ngọt đi, hình dáng đẹp như vậy mùi vị hẳn rất ngon."
Vu Mạnh dù sao cũng là tổng giám đốc"Tập đoàn Tâm Nguyệt", nói chuyện khiến người ta thoải mái hơn rất nhiều.
Thư cũng không nhịn được phụ họa nói: "Đúng vậy, gần đây tôi vốn là đang giảm cân, thấy bánh ngọt có ý nghĩa như vậy cũng thèm. Ha ha ha..."
Cố Thanh cũng vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, vợ tôi nói không sai."
Ngay cả Dương Khoan cũng tát nước theo mưa: "Oh... Tôi cũng muốn nếm thử một chút, không biết có thể cho tôi một miếng hay không."
Trần Diệp Thanh nhìn mọi người giải vây cho mình như vậy, nói không cảm động nhất định là giả.
Trần Diệp Thanh xoa xoa khóe mắt, cười nói: " Được... Chỉ có điều... Bên trái toàn bộ đều là sầu riêng, bởi vì Cố Vũ Thành thích mà, bên phải là quả xoài, cố ý chuẩn bị cho Cố Thành Phan, nghe nói anh ta dị ứng với xoài mà!"
"Ha ha ha... ..." Mọi người cười ầm lên. Cố Thành Phan đang suy nghĩ làm sao khiến Trần Diệp Thanh vui lên một chút lại bị nói là người đàn ông xấu cũng không giận ngược lại còn cười: "Trần Diệp Thanh, cô chẳng lẽ còn để tâm tới tôi sao, dù sao tôi cũng thích ăn sầu riêng, cô không phải không biết."
Trần Diệp Thanh cũng cười: "Đúng đúng, tôi biết, tôi còn nhớ anh không thích ăn đồ ngọt, bánh ngọt, bánh mì, cho nên đã nhét bơ vào sầu riêng anh thích ăn, thật sự quá thích hợp."
Cố Thành Phan tỏ vẻ bị tổn thương: "Được được, coi như cô giỏi."
Thấy Cố Vũ Thành còn đang ngẩn người, Cố Mai đặt dao cắt bánh vào lòng bàn tay anh ta, nói: "Nhanh nhanh thổi nến đi, cắt bánh ngọt, sắp mười hai giờ rồi."
Cố Vũ Thành nhắm mắt lại, lẳng lặng nói: "Nguyện vọng của tôi năm nay, hy vọng cô Trần Diệp Thanh được hạnh phúc!"
Dứt lời, Cố Vũ Thành thổi tắt cây nến, cắt xuống dao thứ nhất.
Tất cả mọi người đều bưng bánh ngọt lẳng lặng ăn, Cố Mai ăn một miếng bánh ngọt, phát hiện là sầu riêng, lại để xuống.
Cố Vũ Thành tất nhiên biết nguyên do trong đó, nhưng bánh ngọt trong tay mình cũng là sầu riêng, không đổi với chị ta.
Đang lúc bối rối, Cố Thành Phan không rõ mới hỏi: "Chị, không phải chị rất thích ăn bánh ngọt sao?"
Cố Vũ Thành nhanh chóng suy tính phải giảng hòa thế nào trong lòng, Cố Mai lại quệt một miếng bánh ngọt trên mặt Cố Thành Phan, hí hửng nói: "Sinh nhật êm đẹp ư, không đánh bánh ngọt làm sao có thể trọn ven đây!"
Cố Thành Phan phản ứng lại, trét bánh ngọt lên mặt Cố Vũ Thành, cười hì hì nói: "Đúng vậy, phải bắt đầu từ người được chúc mừng mới đúng!"
Nghe được câu này, Vu Lệ Lệ cũng bày tỏ đồng ý, “vèo” một tiếng ụp bánh ngọt lên mặt Cố Vũ Thành. Cố Vũ Thành lau mặt đầy bánh ngọt, có chút bội phục phản ứng cơ trí của Cố Mai.
Dường như theo bản năng, anh ta trét bánh ngọt lên mặt lên Vu Mạnh và Trần Diệp Thanh.
Trần Diệp Thanh hồ hởi phản kích, Vu Mạnh lại trét bánh ngọt lên kẻ đang bị người ta quên lãng - Dương Khoan.
Dù sao, bất kể là thay ai tới, đã tới thì càng đông càng vui. Dương Khoan theo bản năng trét bánh ngọt lên mặt Thư, Thư cũng không tức giận, đem bánh ngọt lau lên mặt Cố Thanh.
Ai nấy đều mang dáng vẻ vui mừng, quên đi mọi phiền não.
Ở nơi này của Cố Vũ Thành, luôn là có thể tìm được vui vẻ lớn nhất, có cảm giác an toàn nhiều nhất.
Cố Mai ở góc tường, nhìn mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, không nhịn được sờ bụng mình: "Bảo bảo à, con nhất định phải bình an mạnh khỏe, mẹ vì con, bằng lòng từ bỏ món ăn ngon, cũng bằng lòng tiếp nhận một vài chuyện mình không muốn tiếp nhận."
Đúng vậy, sở dĩ buông xuống miếng bánh ngọt mình thích nhất kia, chỉ là bởi vì nghe người ta nói, sầu riêng quá bổ, phụ nữ có thai không ăn được.
Dương Khoan nhìn dáng vẻ Thư và Cố Thanh đang cãi nhau ầm ỹ, lại quay đầu nhìn Cố Thành Phan đang hưng phấn trêu chọc Cố Vũ Thành, trong lòng nghĩ: Niko à, em yên tâm đi, lo lắng của em tôi sẽ giúp em giải quyết, mà những gì em hy vọng thấy, tôi sẽ giúp em cất giữ.
Tan cuộc, còn dư lại chính là dọn vệ sinh, lúc dọn dẹp xong xuôi, trời đã sắp rạng sáng.
Cố Thành Phan rất kén chọn, ngủ một mình. Thư và Cố Thanh ngủ chung, Cố Mai và Trần Diệp Thanh ngủ trên lầu, Vu Mạnh cũng chỉ có thể cùng Cố Vũ Thành ngủ chung một chỗ.
Đêm hôm nay, không biết là ai giọng nói nhẹ nhàng dần, từ từ tiến vào mộng đẹp.