CHƯƠNG 38: LỐI RẼ
Vu Mạnh đưa Trình Ngân Hằng tới trước cửa chung cư của Cố Thành Phan, nói một câu tạm biệt rồi lái xe đi.
Mà camera ở cách đó không xa đã quay lại được tất cả những việc này, chỉ có điều bọn họ không hề biết, đây là chung cư của Cố Thành Phan.
“Rốt cuộc cũng đã lấy tới tay rồi.” Một người trong đó nói với đồng bọn: “Lần này đạo diễn Phùng sẽ phải khao chúng ta mới đúng.”
Một người khác cũng vui vẻ gật đầu, bóng dáng hai người mừng rỡ biến mất giữa bóng đêm.
Trong văn phòng làm việc thành phố G.
“Nào! Hiểu Lâm, đừng xấu hổ, tôi phụ đạo cho em!” Nói đoạn, Phùng Giang đưa lưỡi vào trong miệng Phạm Hiểu Lâm, vừa hôn vừa hít khuôn miệng anh đào của người đẹp. Phạm Hiểu Lâm ở trong lòng anh ta, giống như một con cừu dễ bảo, đáng yêu, mềm mại mặc anh ta đùa bỡn, mặc anh ta xâu xé.
Phùng Giang cởi sạch Phạm Hiểu Lâm, ôm chặt lấy cô ta từ phía sau, hai tay không ngừng chà đạp bầu ngực trắng như tuyết của cô ta, thân dưới cứng rắn ma sát trên cặp mông mềm mại của Phạm Hiểu Lâm. Phùng Giang ngậm thùy tai nhỏ của cô ta, không ngừng mút vào.
“Qua đây!” Phùng Giang nằm trên ghế ra lệnh cho Phạm Hiểu Lâm, cô ta ngoan ngoãn đứng lên đi qua.
Phạm Hiểu Lâm ngoan ngoãn đưa cái lưỡi nhỏ thơm tho mút miệng Phùng Giang, lúc này trong mắt Phạm Hiểu Lâm hiện lên ánh nước, Phùng Giang đan tay vào tóc cô ta, dương dương đắc ý cười với cô ta.
Phùng Giang thấy môi mình được yêu thương trong miệng Phạm Hiểu Lâm, anh ta càng hưng phấn hơn, đưa tay kia ra chà sát bầu ngực của Phạm Hiểu Lâm: “A.” Phạm Hiểu Lâm không nhịn được yêu kiều kêu ra tiếng.
Chẳng bao lâu sau, vật cứng của Phùng Giang giương lên thật cao.
Phùng Giang nằm trên ghế, Phạm Hiểu Lâm chỉ đành ngoan ngoãn cưỡi lên người anh ta, hai tay bám lấy lồng ngực Phùng Giang, nâng mông lên, dùng cô bé của cô ta nhắm đúng vật cứng của anh rể, chuẩn bị chậm rãi ngồi xuống.
“Cốc cốc cốc.”
Nghe thấy có người gõ cửa, Phùng Giang không cam lòng nói: “Vào đi.”
Hai tên paparazi cố ý nịnh nọt đưa máy quay tới trước mặt Phùng Giang, cung kính nói: “Đạo diễn Phùng, anh xem, thì ra Vu Mạnh này giấu người đẹp trong nhà, sau khi đưa Trình Ngân Hằng đến chung cư, anh ta trở về nhà mình rồi. He he... thất đúng là giả dối.”
Nghe paparazi nói xong mấy lời này, sắc mặt Phùng Giang sầm xuống, khinh thường nói: “Hừ, còn tưởng cô ta thánh thiện bao nhiêu, kết quả còn không phải là thông đồng với đàn ông khắp nơi hay sao.”
“Dạ dạ dạ.” Hai paparazi vội vàng gật đầu nịnh nọt nói: “Đạo diễn Phùng, vậy... cái này... ” Nói đoạn, một tên paparazi ra dấu một khoản tiền.
Đương nhiên Phùng Giang biết, lấy tiền tài của người, trừ tai hoạ cho người, anh ta nhất định phải cho người khác tiền.
Phùng Giang móc một sấp tiền mặt màu hồng để lên bàn làm việc, nói: “Cộng thêm chỗ tiền đặt cọc lúc trước, toàn bộ trả hết.”
Nét vui mừng lộ ra trên mặt hai tên paparazi: “Đúng đúng đúng, đạo diễn Phùng, về sau... nếu anh còn cần làm gì, cứ gọi chúng tôi là được.”
Đạo diễn Phùng híp mắt, cười hì hì nói: “Được, lần sau có việc, tuyệt đối sẽ nghĩ đến các người đầu tiên.”
Nghe được câu này, hai tên paparazi yên tâm rời đi.
Phùng Giang vừa thấy bọn họ ra khỏi cửa liền gọi Phạm Hiểu Lâm từ gầm bàn đi ra, tiếp tục chuyện mới vừa rồi.
Tuy Phạm Hiểu Lâm cảm thấy hơi khó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt vào từng tấc một, cô ta bắt đầu khuấy động từng cái một, không ngừng phát ra những âm thanh dâm đãng.
Phùng Giang nhìn cô ta từ dưới lên trên, cơ thể tuyệt đẹp bị nhìn không sót cái gì.
Phùng Giang càng ngày càng hăng say, vật cứng ra ra vào vào trong hang động nhỏ, thỉnh thoảng lại điên cuồng đâm về phía trước, cơ thể Phạm Hiểu Lâm bị đâm từng cái từng cái, kéo theo bầu ngực đung đưa chói mắt.
Hai luồng thịt đung đưa trên dưới, chốc chốc lại đung đưa trái phải, giống như rất muốn cho người ta vuốt ve sờ nắn vậy. Thế là Phùng Giang đưa hai tay ra tóm lấy bầu ngực của Phạm Hiểu Lâm, Phùng Giang vừa túm lấy Phạm Hiểu Lâm vừa rên rỉ.
Phùng Giang tăng thêm sức lực, lật người, Phùng Giang để Phạm Hiểu Lâm ngồi lên trên ghế, sau đó đè lên, cướp lấy quyền chủ động.
Phùng Giang đè lấy cái mông vừa trò vừa vểnh của cô ta, vật cứng rắn tiếp tục co rút lại.
Phùng Giang níu lấy tóc cô ta, để cô ta ngẩng đầu lên cao, vuốt ve bầu ngực cô ta, Phạm Hiểu Lâm nhịn sự rên rỉ, chỉ có điều kêu lên từng tiếng một.
Phùng Giang tiếp tục co rút. Phùng Giang dùng hết sức lực toàn thân, thô bạo tập kích cơ thể mảnh mai của cô ta.
Phạm Hiểu Lâm nhịn không được rên rỉ đau khổ, hai bầu ngực trắng lớn hơi rung nhẹ vì động tác kịch liệt của anh rể, lay động lòng người.
Phùng Giang căn bản không quan tâm đến đau đớn của cô ta, bán mạng điên cuồng cắm vào cơ thể cô ta, luôn muốn đẩy cô ta lên đỉnh.
Đầu Phạm Hiểu Lâm dựa vào lưng ghế, cơ thể mất đi trọng lực, không thể làm gì khác hơn là níu Phùng Giang lại. Như vậy, Phùng Giang có thể đâm vào càng sâu hơn, thế là anh ta dùng hết sức lực toàn thân, nhắm ngay hang động nhỏ của cô ta mạnh mẽ đâm vào.
Phùng Giang cảm thấy vật cứng trong hang động nhỏ khiến người ta mất hồn bị một dòng nước nóng bao lấy, tựa như muốn hòa tan trong hang động nhỏ này vậy.
Phùng Giang nắm eo nhỏ của cô ta, cơ thể ưỡn về phía trước, cùng lúc đó, Phạm Hiểu Lâm cũng đang chủ động đưa cái mông tròn của cô ta lên, lần đụng chạm này không thể coi thường, hồn phách hai người bây lên đến chín tầng mây, cơ thể của bọn họ kết hợp chặt chẽ với nhau, cùng đạt tới cao trào.
Tôi đẩy cửa ra, không bật đèn, nhưng ti vi vẫn chưa tắt, chuyện động đất ở nước X trong tin tức vẫn đang phát tin theo dõi, tôi bật đèn lên, Cố Thành Phan lại không có ở đây, tôi đột nhiên có một cảm giác bị vứt bỏ, tôi không biết Cố Thành Phan đi đâu, trong lòng một mảnh mờ mịt, định mở tủ lạnh ra nấu chút đồ ăn cho mình, lại phát hiện trên cửa tủ lạnh dán một tấm giấy note.
Bên trên viết: Trình Ngân Hằng, nước X xảy ra động đất, một số quan lớn và thương nhân giàu có quyên tiền cứu tết cho thành phố G, tôi định đích thân đi một chuyến, đưa vật tư cứu tế đến, yên tâm, đừng nhớ.
Tôi vò giấy note thành một cục, thuận tay ném vào trong thùng rác, mở cửa tủ lạnh ra, phát hiện có mấy chén đồ ăn có bọc màng nhựa bên trên, còn có cả quả anh đào.
Tôi buồn bực bưng sườn chua ngọt Cố Thành Phan đã làm trước đó ra, sườn hầm ngô, ừ, Cố Thành Phan rất thích ăn sườn, tôi lại nhìn một chút, còn có lòng chua, trong nồi cơm điện có cơm, còn nóng hổi, tôi hâm nóng thức ăn rồi bưng lên bàn.
Lúc cầm chén đũa, tôi theo thói quan cầm hai bộ, lại nghĩ đến Cố Thành Phan không ở đây, tôi lại bỏ lại một bộ.
Tôi bưng chén, ăn món ăn tôi thích, đang ăn lại đột nhiên phát hiện cơm hơi ướt, dính dính, chẳng lẽ là cơm hỏng rồi? Hay là Cố Thành Phan nấu không ngon?
Tôi cúi đầu nhìn, lau mặt một cái mới phát hiện, tôi đang khóc.
Sau khi nhận ra điều này, tôi không không nén được nữa, khóc ra thành tiếng.
Cố Thành Phan, tôi đang lo lắng cho anh anh có biết không? Nghĩ như vậy, tôi nắm chặt mép quần gào khóc lên.
Lần đầu tiên bất lực như thế, Cố Thành Phan, nếu anh có gì bất trắc, vậy tôi phải làm thế nào? Sau này tôi còn có thể dựa dẫm vào ai? Tôi còn chưa kịp nói cho anh biết, tôi thích anh! Tuy lúc đầu rất ghét anh, lên mặt bắt nạt người khác, uy hiếp tôi, ép bức tôi, nhưng... nhưng khi tôi phát hiệnỉa sự dịu dàng của anh, tôi thật sự đã từng nghĩ sẽ ở bên anh thật lâu, anh đã từng nghĩ đến điều này chưa?
Còn cả An Chi, tuy chỉ có duyên gặp mặt vài lần, nhưng tôi cảm thấy rất hợp với cô, thật sự trong lòng tôi đã coi cô là bạn, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?
Còn có Niko... Tôi ngừng suy nghĩ của mình lại, nếu cứ tiếp tục nghĩ miên man như thế, tự tôi sẽ chịu không nổi.
Thời gian quay về mấy giờ trước, Cố Thành Phan cảm thấy Trình Ngân Hằng đã lựa chọn tin tưởng mình vô điều kiện, vậy mình cũng phải cố gắng một chút.
Một người đàn ông như anh, là nhân vật số một số hai của thành phố G, mang gương mặt tuấn tú đi mua đồ ăn trong siêu thị.
Anh chọn sườn mà mình thích ăn nhất và cũng biết nấu nhất, nghĩ đến món ăn Trình Ngân Hằng thích, anh đi vòng quanh siêu thị tìm ngô, dưa chua và lòng.
Trên đường có mấy cô gái tìm tới anh muốn có cách liên lạc, hôm nay anh không mặc âu phục mà mặc bộ quần áo gió Trình Ngân Hằng “tùy tiện” mua cho anh, tư thế oai hùng hiên ngang, hơi lộ ra sự dịu dàng.
Cố Thành Phan xua tay, nói với các cô gái: “Ngại quá, tôi đã kết hôn rồi.”
Một trong những cô gái đó không tin: “Sao có thể? Nếu kết hôn rồi, vì sao không mang nhẫn cưới?”
Cố Thành Phan sửng sốt, đúng vậy, mình cũng không đeo nhẫn cưới với Trình Ngân Hằng, cũng không cho cô một hôn lễ sang trọng, dưới mọi sự cản trở của mẹ mình, cũng chỉ có rất ít người biết, dù là người biết cũng tưởng rằng bọn họ đã chia tay do mẹ mình loan tin lung tung.
Không có hôn lễ, không có nhẫn, ngay cả danh phận, cũng không công bố một cách quang minh chính đại.
Thấy anh sững sờ, một cô gái khác nói: “Chỉ cần biết cách, có gì mà không được!”
Cố Thành Phan bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi có thể cho cô cách liên lạc, nhưng... điện thoại di động của tôi ở trong tay vợ tôi, cô... còn muốn không?”
Cô gái biết hết hy vọng rồi, ngoan ngoãn thở dài, xoay người rời khỏi.
Cố Thành Phan nghĩ: các cô gái bây giờ cũng xem tạp chí hay sao? Vậy mà không phải tìm anh để ký tên chụp ảnh mà lại to gan đòi cả cách liên lạc?
Bất đắc dĩ lắc đầu, lại nghĩ: bản thân mình trước giờ đều khiêm tốn, không biết cũng không trách.
Mà khi Cố Thành Phan mua đồ xong, lái xe về chung cư, một người trong số mấy cô gái đó đột nhiên kêu lên một tiếng, những cô gái khác đều quay đầu lại, vỗ ngực một cái, trách cứ: “Cậu kêu lung tung gì vậy, dọa chết người rồi.”
Cô gái kêu lên che miệng lại, trợn mắt há miệng nói: “Tớ... tớ nhớ ra rồi, anh đẹp trai nhìn quen mắt lúc nãy là thần tượng của tớ- Cố Thành Phan!”
Những người khác cũng kịp phản ứng lại: “Tớ nói sao nhìn quen mắt như vậy, thì ra là anh Cố! Trời ơi, một thời gian trước anh ấy còn tham gia “Chị em tốt, nắm tay nhau”, thật sự rất đẹp trai.”
“A a a, nhìn thấy anh ấy, tớ thật sự chết cũng không tiếc, a a a, tại sao lại quên tìm anh ấy ký tên và chụp ảnh chứ.”
“Còn ra ngoài mua đồ ăn, còn từ chối trước mặt mọi người, chỉ e kết hôn là một cái cớ thôi!”
“Anh ấy sẽ không thực sự kết hôn rồi chứ, cô gái kia hạnh phúc biết bao!”
Cố Thành Phan về đến nhà, thuần thục rửa tay nấu ăn, sau khi đại công cáo thành, anh thoả mãn gật đầu, nhìn thành quả của mình, nghĩ thầm khi Trình Ngân Hằng trở về nhất định sẽ rất vui.
Nghĩ như vậy, anh cầm chìa khóa xe lên, chuẩn bị tắt ti vi đi đến phim trường đón cô về nhà.
“Sau đây truyền cho mọi người một tin tức.” Thần xui quỷ khiến, Cố Thành Phan dừng tay ấn phím lại, ngẩng đầu nhìn MC có gương mặt thanh tú đang nói: “5 giờ 23 phút chiều nay, nước X đã xảy ra động đất 5,6 độ richter, trung tâm động đất là trung tâm tòa nhà Mộc Phong, tòa nhà Mộc Phong trực tiếp sập xuống.”
Nháy mắt, Cố Thành Phan hoảng hồn, anh rời đi tìm giấy note, chuẩn bị để lại vài chữ cho Trình Ngân Hằng rồi đi, hoang mang viết vài câu rồng bay phượng múa, trước khi đi nhìn thấy món ăn trên bàn, anh lại quay người lại đi đến phòng bếp tìm màng bọc thực phẩm, để vào trong tủ lạnh, dán giấy note lên trên tủ lạnh.
Anh xoay người, ti vi cũng chưa kịp tắt đã chạy vội ra ngoài.
Cố Thành Phan ở trong xe, tăng tốc xe đến mức tối đa, mở bản tin, anh biết rõ anh đang lái xe phạm luật, nhưng vậy thì có sao, Mễ Ninh Khanh đã từng vì anh, ngay cả mạng sống cũng không cần.
Trong bản tin truyền đến âm thanh: “Có người nói, nước X không chịu trách nhiệm đối với sự đổ sập của tòa nhà, lý do là trước đây khi cô Mễ Ninh Khanh xây dựng hệ thống tòa nhà này đã từng bảo đảm nếu lại có động đất lớn như ba năm trước xảy ra, cô Mễ Ninh Khanh sẽ chịu trách nhiệm một loạt tổn thất và nguy hiểm. Tuy nhiên tòa nhà cô Mễ Ninh Khanh xây dựng vì chất liệu đặc thù, trước đó kịp chuẩn bị, có vài tòa nhà lớn không đổ sập, chỉ hơi nghiêng. Nhưng tòa nhà cô Niko ở vì đa phần đều làm bằng thủy tinh, hơn nữa tòa nhà lại cao, là tòa cao ốc của nước X, do đó đã trực tiếp đổ sập xuống, cũng may các phương pháp phòng tránh trước đó đã hoàn chỉnh, hơn nữa có ít nhân viên làm việc trong tòa nhà đó, chỉ khiến năm người bị thương nặng, sống chết không rõ, ba mươi người bị thương nhẹ, tám sáu người còn lại chjay thoát kịp thời, nhưng tung tích của bảy người, trong đó có cô Mễ Ninh Khanh hiện không rõ, cũng không tìm được cô ấy trong tòa nhà Mộc Phong.”
Cố Thành Phan phiền não ấn còi, vì nhớ tới đến sân bay lúc này chắc chắn không mua được vé máy bay đến nước X nên anh sớm đã liên lạc với các quan chức thương nhân thành phố G, phái máy bay tư nhân đi đến hiện trường cứu tế để Cố Thành Phan thăm người bị thương. Những gia đình danh giá trong thành phố G này đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội chơi trò tình cảm này, càng không thể mạo hiểm đi vào khu vực bị nạn trước, để Cố Thành Phan đại diện cho những người dân quảng đại bọn họ, đương nhiên là hết sức vui lòng.
Rốt cuộc cũng đến, người xung quanh còn muốn khuyên can Cố Thành Phan không cần thiết phải đi mạo hiểm, Cố Thành Phan lại mặc kệ, lên máy bay tư nhân, không quay đầu lại.