CHƯƠNG 107: ĐẠI DIỆN CHO NIKO
Tiếng "Lách tách... Lách tách... "vang lên, hình như là trời mưa.
An Chi đứng dậy, muốn xác nhận một chút có phải mưa hay không.
"Ùng ùng…” một tiếng sấm vang dọa cô giật bắn mình lập tức lại chạy trở lại.
Cô ấy ôm chặt tôi, cuống quýt nói: "Ngân Hằng... Tôi... Sợ lắm!"
Không nghĩ tới An Chi không sợ trời không sợ đất sợ tiếng sấm.
Tôi cười “Phụt” một tiếng, bật cười.
An Chi véo tôi một cái, uy hiếp nói: "Cô nếu còn cười nữa, tôi sẽ tắt đèn. Trong bóng tối đen ngòm xem cô có sợ hay không?"
Tôi không nghĩ An Chi lại uy hiếp tôi, có chút buồn cười nói: "Vô dụng, chỉ cần có người bên cạnh tôi, tôi sẽ không sợ tối, ha ha ha..."
Tôi cười rất vui vẻ, An Chi chu mỏ giận dỗi: "Ghét... Tôi cũng không phải là lúc nào cũng sợ tiếng sấm, chỉ là đang đêm tối đột nhiên lại có sấm, khó tránh khỏi có chút giật mình thôi..."
"Ùng ùng…" vừa dứt lời, lại một tiếng sấm vang vang tận mây xanh, nửa bầu trời sáng lên.
An Chi chui vội vào trong ngực tôi, tôi ôm lấy cô ấy, vỗ vỗ bả vai, dỗ cô ấy giống như dỗ đứa trẻ vậy: "Ngoan nào, ngoan, có tôi ở đây rồi... Không phải sợ."
An Chi ngoan ngoãn nằm yên như thế, lại ngủ mất.
Khóe miệng tôi lại một lần nữa không nhịn được mà giương lên, còn có người hạnh phúc hơn tôi sao? Tôi bây giờ, tình yêu tình bạn đều trọn vẹn, hơn nữa... Ba đã khỏe mạnh lại, đã bình an.
Tôi thật nhớ ông quá, nhân lúc bây giờ còn thời gian, tôi có thể sắp xếp một chút đến thăm ông, ngày mai... Hoặc là... Ngày mốt đi!
Tiếng hít thở đều đều của An Chi truyền tới, tôi nghe hô hấp của cô ấy, mí mắt bắt đầu trĩu dần xuống.
Nhắm mắt lại, tiến vào giấc ngủ, tối nay hẳn sẽ có mộng đẹp, bởi vì tôi có An Chi làm bạn.
Lúc này, trong tiệc sinh nhật Cố Vũ Thành lại có thêm một người.
Anh ta đẩy cửa vào, mọi ánh đều đổ dồn về phía người đàn ông ăn vận kim quang lòe lòe này - Dương Khoan.
Ánh mắt Vu Lệ Lệ có chút thay đổi, rõ ràng biểu thị một loại chán ghét vô cùng. Lại là người này, cùng với Niko khiến người ta phát ghét.
Ánh mắt Cố Mai ngược lại không có gì thay đổi, chị ta chỉ là cảm thấy: Hẳn là tới thay An Chi tặng quà đi, dù sao sinh nhật Cố Vũ Thành hôm nay, An Chi vẫn chưa tới.
Tiếp đó lại liên tưởng đến mình, rõ ràng cũng đã sấp sỉ tuổi 28, nhưng với người ngoài chỉ nói 25 tuổi, giảm bớt đi hai tuổi. Lúc còn trẻ không cảm thấy có gì không ổn, nhưng bây giờ nhìn lại, tháng mười hai càng ngày càng gần, mình lại sắp phải già đi một tuổi nữa rồi. Haizzz, triết lý đời người ai cũng hiểu, thực tiễn ai cũng cảm thấy thấy khó. Cố Mai cũng biết mấy người người Phạm Đình ban đầu là muốn tốt cho mình, nhưng bây giờ nhìn lại, càng ngày càng cảm thấy ban đầu không nên giấu tuổi tác.
Chỉ có điều cũng tốt, như vậy... Lại gần Vu Mạnh thêm một chút rồi.
Phản ứng của Vu Mạnh và em gái anh ấy giống nhau như đúc, làm người ta muốn ghét, người này.
Cố Thành Phan không có phản ứng lắm, mới vừa nhận được tin nhắn của Trình Ngân Hằng nên cũng đoán được là Dương Khoan đưa An Chi tới, cho nên sự tồn tại anh ta là chuyện đương nhiên.
Phản ứng của hai anh em nhà này cũng giống nhau lắm rồi!
Thư và Cố Thanh cũng không nói lời nào, sự yên lặng Thư có chút kỳ quái, còn Cố Thanh yên lặng là bởi vì Thư cũng yên lặng.
Thế nhưng Cố Vũ Thành, cũng chỉ coi Dương Khoan như một trong số năm trăm người tới dự tiệc sinh nhật mà thôi, không chán ghét, cũng không thích.
Làm người ấy mà, sống được đến trình độ này của Cố Vũ Thành cũng là tương đối rồi.
Trần Diệp Thanh tự nhiên cũng nhìn thấy Dương Khoan, Chỉ có điều, Trần Diệp Thanh cảm thấy có sự tồn tại của người này hay không cũng không đủ ảnh hưởng đến mình.
Dương Khoan thì sao? Xin lỗi, Trần Diệp Thanh tôi không quen anh ta.
Cố Vũ Thành nhìn Dương Khoan chầm chậm đi tới phía mình.
Anh ta kéo Trần Diệp Thanh gần đó ra phía sau lưng mình, dẫu sao, Dương Khoan cũng không phải nhân vật tốt đẹp gì. Mặc dù chẳng có dây dưa rễ má gì với anh ta, thế nhưng vừa nhìn thấy người đẹp, nhất định sẽ nhào tới.
Trong lòng Trần Diệp Thanh trào lên dòng nước ấm, mặc dù chỉ là ứng dụng hẹn hò, nhưng Cố Vũ Thành đối với cô ta mà nói, thật sự tốt không có chỗ chê.
Thế nhưng... Nếu như Trần Diệp Thanh thấy qua Cố Vũ Thành ở bên An Chi, mới có thể thật sự biết được, thế nào mới gọi là tốt không còn chỗ chê.
Dương Khoan tự nhiên cũng nhìn thấy động tác nhỏ của Cố Vũ Thành, cười có chút bất đắc dĩ: " Anh Vũ Thành, e rằng anh mới vừa ở đình hóng mát còn chưa tỉnh ngủ đi, đây là bạn gái anh, tôi có thể làm gì chứ?”
Cố Vũ Thành đối với thói quen của người này, thật sự là rõ như lòng bàn tay.
Anh ta cười nói: "Cậu dĩ nhiên là không thể làm gì, nhưng cậu nói xem, nếu đã là bạn gái của tôi, cho dù mới là ngày đầu tiên, tôi cũng phải che chở cho cô ấy an toàn có đúng hay không?"
Dương Khoan không nghĩ tới Cố Vũ Thành sẽ trả lời như vậy, đang chuẩn bị lấy An Chi ra để nói chuyện, Cố Thành Phan lại lên tiếng: "Tôi còn tưởng là ai nữa chứ, ăn vận kim quang lòe loẹt như vậy tới tham gia sinh nhật người ta, tưởng như thế là nể người ta. Chỉ có điều... Không biết là nể ai?"
Từ vài lời vừa rồi của Dương Khoan, Cố Thành Phan liền suy đoán Dương Khoan hẳn không phải là đi cùng An Chi đi đến.
Sở dĩ phủ định ý nghĩ của mình lúc trước là có ba nguyên nhân: Với tính cách thẳng thắn của An Chi, không thể nào lại để Dương Khoan đến sau mình được.
Thứ hai, Dương Khoan cũng biết Cố Vũ Thành mới vừa ngủ ở đình hóng mát, hiển nhiên là cố ý biểu thị mình cùng An Chi đi. Có một câu thế này: "Vật cùng tất phản", còn có một lời là "Anh càng thiếu cái gì, thì càng muốn khoe khoang cái đó."
Thứ ba, anh ta mới vừa rồi rõ ràng cố ý chuyển đề tài lên người Trần Diệp Thanh, muốn mượn cơ hội này dùng An Chi để lợi dụng điểm yếu ư uy hiếp Cố Vũ Thành.
Xem ra... Cái người ngày thường không có chút quan hệ nào với mình, hôm nay tới đây là bất thiện.
Dương Khoan tự cho rằng tới đây hôm nay là nhờ vào An Chi mà tới, cho rằng tất cả mọi người đều nghĩ anh ta là cùng An Chi cùng đến, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị Cố Thành Phan nhìn thấu.
Trong đầu nghĩ: Quả nhiên, Niko nhìn trúng người, rốt cuộc không thể so với người bình thường.
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không muốn tha cho người khác, mặc kệ là Niko coi trọng người này, thế thì đã sao? Còn chưa lấy Niko ra làm cớ một lần.
Càng nghĩ càng có chút tức giận, Dương Khoan nói như chém đinh chặt sắt: "Tôi tới đây hôm nay, là thay mặt Niko tới sinh nhật anh Cố Vũ Thành."
Niko?
Người ở đây ai cũng quen với cái tên này, mọi ánh mắt đều nhìn về Cố Thành Phan, chỉ có Vu Lệ Lệ, vẫn hung tợn nhìn chằm chằm Dương Khoan như cũ.
Tên này thật khiến người ta chán ghét, party sinh nhật đang êm đẹp, sao lại phải nói ra cái tên càng khiến người ta đau đầu hơn kia?
Cố Thành Phan khẽ mỉm cười: "Oh... Vậy à? Tối hôm qua Niko có nhắn tin cho tôi, nhờ tôi thay cô ấy chúc mừng sinh nhật Cố Vũ Thành. Tiếc là tôi ngủ sớm, không ghi nhớ chuyện này trong lòng, thật không ngờ cô ấy còn cố ý dặn anh tới đây hôm nay."
Ý là, chuyện mà tôi căn bản không để ở trong lòng, lại bị anh nhai đi nhai lại.