CHƯƠNG 100: TRANH CÃI
Tôi vừa hỏi, nhìn qua kính chiếu hậu, tôi thấy biểu cảm của Cố Mai hơi thay đổi, đầu tiên là hơi ngơ ngác, sau đó là đang mong đợi đáp án.
Cố Thành Phan nhìn tôi, tôi lại nhìn anh, tôi nhất định phải có được đáp án của câu hỏi này.
Cố Thành Phan hỏi ngược lại: “Quan hệ của em và An Chi tốt như vậy từ lúc nào?”
Tôi rất tỉnh táo không rơi vào bẫy, tiếp tục nói: “Anh trả lời em đi!”
Cố Thành Phan bất đắc dĩ, Cố Mai không nói gì, không khí trở nên yên tĩnh.
Thế nhưng... không hề ngượng ngùng, xe vẫn chạy, lái đến nơi lần trước An Chi tức giận nhảy khỏi xe.
Giờ khắc này, tôi cảm thấy có chút không đáng thay An Chi.
Cố Mai tham gia tiệc sinh nhật, cô ấy lại không biết gì.
“Cô ấy không biết”, sau khi im lặng rất lâu. tôi đã biết đáp án, Cố Thành Phan vẫn lên tiếng: “Anh ta không có cách liên lạc với An Chi, bọn anh cũng không tiện xé vết sẹo của anh ta... Không hay lắm.”
Cố Thành Phan trả lời, tôi đương nhiên biết, nhưng tôi không hỏi chơi.
Tôi tiếp tục hỏi: “... Trần Diệp Thanh thì sao?”
Cố Thành Phan lại liếc mắt, tôi đã biết đáp án, xem ra... chỉ có An Chi không đi.
Cố Thành Phan như đang giải thích: “Chuyện không phải như em nghĩ, anh nói em nghe, Trần Diệp Thanh bây giờ là bạn gái của Cố Vũ Thành, tham gia tiệc sinh nhật là chuyện đương nhiên mà? Hử?”
Hay cho một câu đương nhiên, còn hử? Hử cái đầu anh, chỉ có An Chi không xứng tham gia cái tiệc sinh nhật quỷ quái này sao? Có gì hay ho chứ?
Còn quà cáp, quà con khỉ, tặng anh ta huy hiệu lãng tử tình trường được không?
Cố Thành Phan nhìn thấu tâm tư của tôi, anh nói: “Anh biết, là bạn của An Chi, bây giờ em bất bình thay cô ấy là chuyện rất bình thường, bởi vì anh đã từng giống như em. Thế nhưng... Cố Vũ Thành đối xử với em không tệ mà? Anh ta đã đắc tội em chưa? Che giấu thân phận giúp em, còn cho em một cái tên ở căn nhà nhỏ của anh ta, tặng cho em một ca khúc, hơn nữa còn đặc biệt viết cho em.”
Hoàn toàn chính xác, Cố Vũ Thành đối xử với tôi không tệ, hơn nữa ngay từ đầu Cố Vũ Thành chỉ coi tôi là bạn, bất kể là nể mặt Vu Mạnh hay nể mặt Cố Thành Phan, anh ta đều rất tốt với tôi, ý nghĩ của tôi có hơi cực đoan, không công bằng với anh ta.
Tôi gật đầu, trả lời Cố Thành Phan: “Em biết rồi.”
Tôi đã hai mươi tuổi, hai tháng nữa là hai mươi mốt, trưởng thành rồi, thế nhưng... nhiều lúc, tôi cảm thấy mình mới mười mấy tuổi chớp mắt đã hai mươi.
Nếu đi sinh nhật, tôi cũng sẽ không quen biết Vu Mạnh và Cố Thành Phan, sẽ không kết hôn cùng Cố Thành Phan, cũng không thể quen biết mọi người sau này.
Cố Vũ Thành chính là một trong số đó, hơn nữa... Cố Vũ Thành trong lòng tôi là người có ý nghĩa nhất, còn hơn cả An Chi, không cách nào ngăn trở sự quyến rũ của anh.
Cố Mai từ người nghe chuyển thành người nói, cô ta nói: “Thực ra... Cố Vũ Thành có thể cũng muốn mời An Chi?”
Tôi kinh ngạc với lời Cố Mai nói, dù sao... Cố Vũ Thành thích Cố Mai rất nhiều năm, đây gần như là sự thật tất cả mọi người quen đều biết, thế nhưng... cô ta không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn nói giúp An Chi.
Sự kinh ngạc của tôi hiện ra mặt, Cố Mai cười giải thích: “Cố Vũ Thành, bây giờ... không có cảm tình gì với tôi nữa, à, không phải... cậu ta đã hiểu rõ tình cảm đó chỉ đơn thuần là của em trai đối với chị gái mà thôi.”
Cố Mai nói vậy, xem ra Cố Vũ Thành chắc chắn đã nói gì đó với Cố Mai, rốt cuộc đã nói gì, tôi không thể nào biết được, tôi cũng không muốn biết, thế nhưng bây giờ tôi biết An Chi thích Cố Vũ Thành, Cố Vũ Thành thích An Chi, toàn thế giới đều biết, chỉ có An Chi và Cố Vũ Thành, hai người như kẻ ngốc, lo lắng, thấp thỏm, suy đoán.
Tôi đột nhiên ghen tị với bản thân mình thay An Chi, chí ít, bây giờ tôi và Cố Thành Phan thực sự rất hạnh phúc.
Tôi trả lời Cố Mai: “Đã như vậy, chi bằng tôi giúp bọn họ tác thành.”
“Két... ” Xe thắng gấp, Cố Thành Phan hiển nhiên giật mình vì lời tôi nói.
Tôi ngẩng đầu lên, bình thản nói: “Anh lái xe đi, em nói rõ cho mọi người nghe.”
Xe tiếp tục chạy, Cố Mai cũng ngồi nghiêm chỉnh, đang mong đợi kế hoạch của tôi.
Tôi nói: “Nếu anh có tình, em có ý, chẳng qua chỉ bị ngăn cách bởi một tầng giấy mỏng, là bạn bè, chúng ta phải giúp đỡ!”
Cố Mai hiếm khi tán thành quan điểm của tôi, gật đầu nói: “Tôi cũng thấy được đó, nếu thế, tôi cũng yên lòng.”
Cố Thành Phan lại lắc đầu: “Không được, anh không đồng ý.”
Tôi nóng nảy, gấp gáp hỏi: “Sao vậy? Anh nói lý do đi!”
Cố Thành Phan nghiêm túc bắt đầu giải thích: “Một, Trần Diệp Thanh bây giờ ở bên Cố Vũ Thành, hơn nữa... Trần Diệp Thanh dường như có cảm tình với Cố Vũ Thành rồi. Hai, Cố Vũ Thành làm bạn thì tốt, làm người yêu khẳng định không xứng đáng, trước đây anh ta làm tổn thương An Chi, chẳng lẽ còn muốn thấy An Chi chịu tổn thương lần nữa ư? Ba, An Chi chắc chắn có oán hận với Cố Vũ Thành, nếu có oán hận trong lòng, không có cách xóa bỏ, sao có thể yêu một người toàn tâm toàn ý, chắc chắn sẽ có biến chất.”
Cố Thành Phan nói đều có lý, nhưng tôi không đồng ý.
Tôi phản bác: “Những lời của anh trước mặt tình yêu đều là lời lẽ sai trái, yêu có thể khoan dung, giải quyết được điểm thứ ba, không có tổn thương thì đâu phải là An Chi, không thể một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, phá bỏ điểm thứ hai của anh.”
Tôi dừng một chút, nói tiếp: “Còn Cố Vũ Thành và Trần Diệp Thanh, nếu chỉ là cặp đôi một tuần, hà cớ gì phải trói buộc đến già? Sống với người mình không yêu rất mệt mỏi, sống với người không yêu mình còn mệt mỏi hơn. Anh hiểu không?”
Cố Thành Phan không lên tiếng, Cố Mai cúi đầu như có điều suy nghĩ, thế nhưng, tôi biết bây giờ bọn họ không có ý kiến với việc tôi muốn tác hợp Cố Vũ Thành và An Chi.
Cố Mai cúi đầu như có điều suy nghĩ, cũng là vì câu cuối cùng Trình Ngân Hằng nói như chém đinh chặt sắt: Sống với người mình không yêu rất mệt mỏi, sống với người không yêu mình còn mệt mỏi hơn.
Xem ra, mình thực sự không cần phải ở bên Vu Mạnh ở cùng một chỗ, hôm nay đến tham gia tiệc sinh nhật là vì Vu Mạnh, nơi có anh ấy thì sẽ có mình.
Như trái đất xoay quanh mặt trời, Cố Mai thích xoay quanh Vu Mạnh.