CHƯƠNG 61: MẶT VONG
Cố Thành Phan lấy một mặt vòng bằng gỗ từ trong túi ra, trên mặt có khắc một người bịt mặt, anh sờ vài cái rồi sau đó đeo lên cho tôi. Anh nhẹ nhàng nói: “Em biết không? Đây là mặt vòng có mấy người bán khi anh đi qua nước X, sau đó lấy toàn bộ số tiền đó quyên góp cho người bị nạn.” Đó là một buổi chiều Cố Thành Phan lại không gọi được điện thoại, anh nghĩ thầm, giờ này trong thành phố G đã lên đền rồi nhỉ!
“Xin chào anh… ” Phía sau vang lên giọng nói của môt ông lão, trong tay cầm một mặt vòng có hình dáng đặc biệt nói: “Đây là vật được bán để cứu tế thiên tai, năm mươi nghìn một chiếc, anh à, nhìn anh là người phúc đức, mua một chiếc đi!” Cố Thành Phan tuy nhìn lạnh lùng, nhưng trong tâm lại rất hiền lành, anh chọn một chút, lấy ra một chiếc mặt vòng bản thân cảm thấy Ngân Hằng thích nhất.
Tôi nhìn bộ dạng anh đeo mặt vòng cho mình, trong lòng không khỏi ấm áp, tuy lúc này Cố Thanh đang ở trong phòng cấp cứu, sinh tử chưa biết thế nào, An Chi sợ máu ngất nằm trên giường bệnh, Thư vì bị thương ở chân mà đau đớn. Nhưng tôi vẫn thấy ấm lòng, không lo lắng, cũng không muốn lo lắng gì nữa.
“Ôi, mẹ ơi.” Lúc này Cố Vũ Thành ôm cánh tay đi ra, vết sẹo trên mày của anh khẽ nhíu lại, dùng ngữ điệu chán ghét nói: “Hai người thì giỏi rồi, Cố Thanh tuy hiện giờ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dù sao người ta cũng đang hôn mê bất tỉnh, hai người thì hay rồi, ở trước cửa phòng bệnh người ta anh anh em em.”
Cố Thành Phan có chút đắc ý, thuận miệng trêu anh ta: “Sao? Anh muốn được à?” Tôi thức thời nói: “Em đi toilet chút.” Nói rồi tôi đỏ mặt chạy đi.
Cố Thành Phan nhìn bóng lưng của Trình Ngân Hằng trêu ghẹo Cố Vũ Thành: “Nhìn mèo con nhà ta kìa, xấu hổ rồi, anh đố kỵ không?” Cố Vũ Thành khoát tay: “Cậu thôi đi, lần này cho máu xong, mai tôi phải nghỉ ngơi một ngày, đêm nay cũng khỏi kinh doanh quán bar nữa, ôi… Mất bao nhiêu tiền ấy nhỉ?”
Nói xong, Cố Vũ Thành đầy ẩn ý nhìn Cố Thành Phan vài lần. Cố Thành Phan hiểu ý gật đầu: “Được rồi, tôi biết rồi, anh về đi, tiền lỗ hai ngày sau này cho tôi con số, tôi sẽ gửi thẻ cho anh.” Cố Vũ Thành anh giỏi lắm, quả nhiên là một tên tham tiền, đến cứu người cũng không quên kiếm chác.
Cố Vũ Thành gãi đầu một cái, định nói lại thôi khiến người ta khó chịu. Cố Thành Phan cũng đã quen biết anh lâu rồi, cười như không hỏi: “Muốn hỏi chuyện về chị tôi hay là về An Chi?” Cố Vũ Thành im lặng không nói lời nào, Cố Thành Phan tiện đà nói: “Hay là đều muốn hỏi?”
Cố Vũ Thành hơi nhếch khóe miệng. Cố Thành Phan thấy thế nói: “Chị tôi gần đây rất tốt, anh yên tâm đi. Còn An Chi... ” Cố Thành Phan nhớ tới thái độ hôm đó của An Chi, định nói lại thôi, nhưng khi nhìn thấy sự mong chờ trong ánh mắt Cố Vũ Thành, Cố Thành Phan cuối cùng vẫn lên tiếng: “Tôi khuyên anh trước khi cô ấy tỉnh lại thì rời khỏi bệnh viện đi, hoặc là, trước khi cô ấy đâm chết anh thì mau viết di nguyện đi, nhân thể tôi đi nói một tiếng trước với bác sỹ.”
Cố Vũ Thành lúng túng cười, lập tức nói: “Anh em, tôi đi trước đây, cậu ở đây đợi đi nhé.” Cố Thành Phan hừ lạnh một tiếng: “Nhìn bộ dạng mất mặt của anh kìa, nếu không phải máu của anh và Cố Thanh đều hiếm thấy như gấu trúc, tôi thèm vào mà tin hai người là anh em ruột đó.”
Cố Vũ Thành không thèm để ý đến anh nữa, liếc mắt một cái rồi rời đi. Cố Thành Phan nhìn bóng lưng của anh ấy, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác mát lạnh. “Thành Phan… ” Là giọng của Cố Mai. Cố Thành Phan nhìn Cố Mai, có chút kinh ngạc hỏi: “Chị, sao chị lại ở đây vậy?” Cố Mai suy tư một lát, sau đó nói: “À... Chị đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, vừa gặp Vũ Thành, nghe nói Cố Thanh đang ở phòng cấp cứu, nên đến xem sao.”
Cố Thành Phan có chút nghi hoặc: “Không phải tuần trước chị vừa kiểm tra xong sao? Lại kiểm tra nữa ư?” Cố Mai hà hơi mấy lần vào lòng bàn tay nói: “Thành Phan... Chị... có lẽ lại phải đi rồi, em phải chăm sóc mẹ thật tốt nhé, dù sao... ”
“Cái gì?” Cố Thành Phan vừa kinh ngạc vừa hỏi: “Không phải nói lần này trở về sẽ không đi nữa sao?” Cố Mai gật đầu, ngượng ngùng nói: “Vốn… là chuẩn bị đi rồi, nhưng… có chuyện gấp, nên… ”
Nói tới đây, Cố Mai đột nhiên nhớ tới cái gì đó lại nói tiếp: “Đúng rồi, em đừng nói với mẹ vội, chị vẫn chưa nói với mẹ đâu.” Cố Thành Phan càng thêm nghi hoặc: “Tại sao vậy? Chị… Chị… có chuyện gì rồi hả?” Cố Thành Phan giờ này rất tự trách mình không về nhà nhiều, luôn bận chuyện công ty, người chị cùng lớn lên với mình đàn dần thay đổi, nhưng… anh không biết đó là chuyện gì.
Cố Mai vuốt tay: “Nếu em thật sự muốn nói với mẹ cũng không sao, nhưng... hãy để chị nói nhé.” Cố Mai nói như hỏi ý kiến, Cố Thành Phan không cam lòng còn muốn hỏi tiếp, Cố Mai lại nói tiếp: “Được rồi, chị đi trước đây, về nhà muộn mẹ lại lo lắng.”
Nói rồi, chị ta xoay người rời đi. Cố Thành Phan nhìn bóng lưng Cố Mai, lúc này mới chú ý đến chị ta thích đẹp như vậy mà lại không đi giày cao gót, cũng không hề trang điềm. Cố Mai tới cửa bệnh viện Tinh Tú, nhìn chung quanh, không nhìn thấy gương mặt quen thuộc, vừa thở phào nhẹ nhõm thì Cố Vũ Thành lại từ trong bệnh viện đi tới. Cố Mai đứng lại: “Ở đây khó nói chuyện, chúng ta ra phía trước đi.” Cố Mai đi trước, Cố Vũ Thành đi sau, khiến anh ta nhớ đến hai người khi còn học Trung học cơ sở, khi đó nếu Cố Mai luyện vũ đạo về muộn, anh ta nhất định sẽ chờ chị ta.
Mỗi buổi tối, anh đều yên lặng, đi theo phía sau Cố Mai, nhiều lần muốn đuổi theo bóng của chị ta, muốn đi sánh vai bên nhau, nhưng mỗi lần, anh đều không có dũng khí. Nghĩ vậy, Cố Mai đứng đó, Cố Vũ Thành thiếu chút nữa chạm vào chị ta. Cố Mai quay đầu lại, bình tĩnh nhìn anh ta, nói: “Hỏi đi, có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi!” Cố Vũ Thành hỏi: “Em… mang thai rồi ư?”
Cố Mai trầm mặc gật đầu. Cố Vũ Thành nhíu mày, hỏi tiếp: “Thuốc phá thai lần trước anh đưa em em không uống ư?” Đúng vậy, người lần trước đưa thuốc phá thai cho chị ta ở cầu đi bộ chính là Cố Vũ Thành, chị ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể tìm anh ta. Cố Mai thành thật trả lời: “Uống rồi, nhưng… sau đó lại ói ra.” Lần này, không đợi Cố Vũ Thành hỏi lại, Cố Mai nói tiếp: “Tôi sẽ sinh đứa bé ra, anh cũng đừng hỏi đứa bé là của ai, đương nhiên… cũng hy vọng anh không nói cho họ biết.”
Cố Mai hít thở sâu, đảo mắt nói: “Tô biết anh sẽ nghĩ gì về tôi, tôi xin anh đừng đoán về lai lịch của đứa bé, tôi cũng biết, cuộc sống không có bố sẽ khó đối mặt đến thế nào.” Cố lau nước mắt có chút nghẹn ngào nói: “Nhưng... Nhưng dù có như vậy, tôi cũng cảm ơn bố mẹ đã sinh tôi ra, cho tôi được gặp bố mẹ sau này của mình, gặp được người em đáng yêu như Cố Thành Phan, còn gặp được anh và Vu Mạnh, mọi người… mọi người đều là lý do để tôi sống.”