CHƯƠNG 51: MEO CON
Trong lúc Cố Thành Phan đang sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Cố Vũ Thành.
Cố Thành Phan bực bội nghe máy: “Sao thế? Có chuyện gì không?”
Cố Vũ Thành trả lời: “Hôm nay quán của anh mở tiệc ăn mừng theo quý này: “Nhị Nguyệt Phong” là nhân vật đáng mong đợi nhất đấy, cậu đến nhé.”
Cố Thành Phan từ chối bằng giọng chắc như đinh đóng cột: “Không đi đâu, tôi còn bận việc khác.”
Đang soạn cúp máy thì lại nghe thấy tiếng cười hi hi của Cố Vũ Thành ở đầu kia: “Đừng tắt máy, để tôi đoán thử xem việc gì, cậu đang tìm người đúng không?”
Cố Thành Phan chợt cảm thấy không ổn: “Sao anh biết? Anh còn biết những gì nữa?”
Cố Vũ Thành thích nhất là việc nhìn dáng vẻ sốt ruột của Cố Thành Phan, thế nên anh ta càng thích thú, càng lên giọng trêu chọc: “Tôi đoán là cậu đang tìm người nào đó, là cô “Nguyệt Lệ Hoa” của bọn tôi à?”
Cố Thành Phan nhẫn nhịn hỏi: “Cái gì mà Nguyệt Lệ Hoa, anh nói rõ ràng ra xem nào.”
Cố Vũ Thành không muốn tiếp tục nhìn anh lo lắng nữa nên vội trả lời: “Là ca sĩ mới tới của bọn tôi. Lúc nãy, cô ấy vừa hát bài “Đoàn tụ” trên sân khấu, không biết ai đó có muốn đến xem thử không.”
Cố Thành Phan trả lời: “Chờ tôi.” Ngay sau đó, anh tắt luôn điện thoại.
“Đoàn tụ” là bát hát chỉ có hai người biết, một là Mễ Ninh Khanh, người còn lại là Trịnh Ngân Hằng. Thế nhưng, Mễ Ninh Khanh đang sống yên ổn ở nước X, không thể chạy đến quán của Cố Vũ Thành được, vì vậy người đó chắc chắn là Trịnh Ngân Hằng.
Cố Thành Phan không ngờ rằng, lúc anh liều mạng lái xe như bay đến nơi thì Trịnh Nguyệt Hằng lại đang cười nói rất vui vẻ với Vu Mạnh. Thấy thế, anh rất tức giận: “Mèo con, những ngày tôi không ở đây, em... chơi bời vui vẻ nhỉ?”
Tôi nhìn vào đôi mắt hẹp dài đang híp lại của Cố Thành Phan, thực sự không biết nên nghĩ gì vào lúc này.
Vui ư? Dù sao thì anh cũng bình an quay về rồi. Anh đã trở lại, anh đã đứng trước mặt tôi, bây giờ tôi có thể yên tâm rồi.
Buồn ư? Buồn vì tôi không biết mục đích chuyến đi này của anh là gì. Buồn vì trong những ngày anh không ở đây, mặc dù tôi không có việc gì để làm nhưng lúc nào cũng nhớ mong anh.
Đau khổ ư? Đau khổ đến mức suýt chút nữa tôi đã lên giường cùng Vu Mạnh chỉ vì tức giận. Đau khổ vì anh đã thừa nhận trước mặt phóng viên hay đau khổ vì chúng tôi không hiểu được nỗi lòng của nhau?
“Anh không cần phải nhìn tôi như thế.” Bỗng nhiên tôi thốt lên: “Nếu như đã tới rồi thì cứ chơi thật vui vẻ đi, dù sao thì ngày mai anh vẫn phải làm việc tiếp mà!”
Nói xong, tôi cầm ly rượu lên rồi uống cạn. Cảm ơn Cố Vũ Thành đã tổ chức bữa tiệc ăn mừng này để tôi có thể uống bao nhiêu rượu tùy thích. Được thôi, đã vậy thì không say không về!
Cố Thành Phan bước đến, lúc này, tên hề Cố Vũ Thành lại xuất hiện, anh ta đưa cho Cố Thành Phan một y rượu rồi nói: “Này, đừng thế nữa, em dâu chỉ chơi có mấy ngày thôi mà, có gì mà phải ngạc nhiên chứ.”
Đôi mắt của Cố Thành Phan bỗng nhiên mở to, đuôi lông mày nơi khóe mắt không hề che giấu sự tức giận.
Cố Vũ Thành ríu rít không ngừng: “Nhìn ánh mắt của cậu kìa, đến mức đấy cơ à? Đúng thật là, đến rồi thì chơi bời vui vẻ tí đi! Nào nào... Uống xong ly này thì uống thêm một ly nữa... “ Nói xong, anh ta cầm ly rượu lên rồi đưa cho Cố Thành Phan.
Cố Thành Phan trừng mắt, anh cầm lấy ly rượu rồi uống cạn.
Cố Vũ Thành vừa cười vừa nói: “Nào nào... Uống xong ly này rồi... Còn ba ly khác nữa!” Nói xong, anh ta lại rót thêm rượu cho Cố Thành Phan.
Cố Thành Phan lại uống cạn, anh lườm Cố Vũ Thành rồi tức giận nói: “Tên nhãi nhát gan kia, anh được lắm, anh muốn theo đuổi ai tôi cũng không có ý kiến gì cả, nhưng đừng nghĩ đến chuyện cướp người phụ nữ của tôi.”
Nhừng lời này của Cố Thành Phan khiến Cố Vũ Thành bật cười: “Đùa thì cũng đừng đùa quá đáng, em trai thân yêu của tôi ơi, tốt xấu gì tôi cũng là anh của cậu, sao tôi có thể theo đuổi em dâu được chứ?”
Cố Thành Phan bĩu môi, anh hờ hững nói: “Lúc này anh mới biết mình là anh trai của tôi à.” Ngay sau đó, anh không nói nữa mà chỉ để lại một ánh mắt sâu xa. Ý tứ trong ánh mắt đấy là gì chắc những người bên cạnh không thể hiểu nổi.
Thấy hai người trêu chọc nhau, tôi nghĩ, nếu như quan hệ giữa Cố Vũ Thành và Vu Mạnh tốt đẹp như thế thì quan hệ giữa anh ấy và Cố Thành Phan cũng sẽ không đến nỗi nào.
Cố Thành Phan nói: “Thôi, vì mấy hôm nay Ngân Hằng nhà tôi nhận được sự chăm sóc của anh nên tôi sẽ không tính toán nữa.” Nói xong, anh dời tầm mắt về phía tôi, đưa mắt nhìn tôi chằm chằm. Anh tới gần tôi, còn tôi thì lùi về phía sau theo bản năng. Chắc do cảm thấy tôi đang lùi lại nên anh tóm lấy eo tôi, cắn nhẹ lên vành tai tôi rồi nói: “Mèo con, lần này tôi tạm tha cho em, nếu như lần sau còn tái phạm tôi sẽ không nể tình nữa đâu đấy.” Nói xong, anh buông tôi ra rồi bước về phía sân khấu.
Tôi hơi ngạc nhiên, vì sao Cố Thành Phan lại dễ dàng bỏ qua cho tôi như thế, chẳng lẽ bây giờ anh đã trưởng thành rồi ư? Đồng thời, tôi cũng hơi thất vọng, xem ra cho dù tôi và Vu Mạnh có xảy ra chuyện thì anh cũng chẳng để tâm. Trong lòng anh, tôi có thực sự quan trọng không?
Trình Ngân Hằng không biết rằng, sở dĩ Cố Thành Phan lựa chọn tha thứ là vì anh nhớ đến những lời An Chi đã nói. Chính xác, nếu như anh một mình chạy đến nước X chỉ vì một người người phụ nữ, vậy thì anh nên chọn cách tha thứ cho Trình Ngân Hằng.
Cố Thành Phan tiến lại gần chiếc micro trên sân khấu, anh tháo nó xuống khỏi giá đỡ rồi nói một cách thuần thục: “Xin chào mọi người, tôi lại tới rồi, hôm nay tôi sẽ không chia sẻ những mẩu chuyện nhỏ nhặt với mọi người nữa mà thay vào đó, tôi muốn hát một bài. Bài hát tên là “Tặng em một đóa tường vi được không?”, hy vọng mọi người sẽ thích, vỗ tay nào, cảm ơn mọi người.”
Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Cố Thành Phan cười rất hài lòng. Sau đó, anh bắt đầu hát:
Lần đầu gặp em,
Em rất lạnh nhạt với anh,
Có thể em không hiểu trong lòng anh,
Đang có một con nai nhỏ sắp nhảy ra,
Tựa như tiếng sét ái tình lúc anh gặp em vậy.
Oh! Oh! Tựa như anh muốn ôm em vào lồng ngực.
Sau này lúc chúng ta gặp lại nhau,
Hai ta đang đứng trong một cửa hàng hoa,
Anh khẽ ngửi đóa tường vi đẹp đẽ,
Chắc em không hiểu nổi trong mắt anh, trong trái tim anh,
Oh! Oh! Trong phút chốc, cả thể giới của anh thu nhỏ thành chính em!
Sau này, cuối cùng em cũng thấy được,
Anh cầm đóa tường vi tìm kiếm khắp nơi,
Tìm mãi tìm mãi nhưng không thể tìm nổi tin tức của em,
Cho đến khi nhìn thấy người bên cạnh em,
Đóa tường vi trong tay anh biến thành lưỡi kiếm,
Tất cả đều vì bí mật của em! Oh! Người anh yêu! Bí mật của em.
Nếu như có thể gặp lại,
Anh muốn hỏi em rằng,
Trong trái tim anh có một con mãnh hổ,
Đóa tường vi thơm ngát như em,
Liệu có xứng đôi không,
Tặng em một đóa tường vi được không?
Chúng ta bên nhau được không em?
Tôi không thể không nói rằng, Cố Thành Phan thực sự là một ca sĩ bẩm sinh. Thực ra, rất nhiều ca khúc nhạc phim truyền hình nổi tiếng đều do anh sáng tác, nhưng anh luôn khiêm tốn, anh luôn dùng bí danh. Còn bí danh đó là gì... Tạm thời không thể nói ra.
Giọng hát của anh hoàn toàn khác với giọng nói lạnh lùng thường thấy. Anh có thể đặt bút viết thành lời ca, cũng có thể phổ nhạc tùy theo tính chất.
Vì vậy, sau khi anh hát xong, bầu không khí đang từ trạng thái yên tĩnh bỗng vang lên những tràng pháo tay vang như sấm. Cố Vũ Thành xúc động thì thầm vào tai tôi: “Mẹ nó, mỗi lần Cố Thành Phan đến chỗ anh hát, nóc nhà của anh như thể bị nhấc lên, hì hì hì ... Tên nhóc này làm tổng giám đốc đúng là đáng tiếc.”