CHƯƠNG 145: LẦN ĐẦU GẶP NIKO
Vừa về đến nhà của Cố Vũ Thành, dựa vào trực giác tôi biết Niko đã đến đây rồi, bởi vì trước sân vô cùng yên lặng.
Lúc tôi kéo tay Thư đi qua sân trước, tay Thư lại đầy mồ hôi.
Tôi hơi nghi hoặc nhìn Thư, Thư đột nhiên nhỏ giọng nói với tôi: “Chị Hằng, em... em hơi sợ, chị cầm tay em đừng buông ra được không?”
Tôi không biết vì sao cô ấy lại phải sợ nữa.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Niko cũng là chị trên danh nghĩa của Cố Thanh, căng thẳng cũng là điều đương nhiên thôi.
Tôi gật đầu, cố sức nắm chặt tay Thư, nhỏ giọng đáp: “Được... chị không buông ra.”
Tôi cứ nắm tay Thư đi vào tầm mắt của mọi người.
Niko vừa quay đầu là tôi liền nghĩ, thế gian sao lại có người phụ nữ xinh đẹp đến nhường này.
Khuôn mặt chỉ to cỡ bàn tay, mắt sáng răng trắng, sống mũi cao thẳng. Cô ta cười lên cũng có lúm đồng tiền, cũng rõ ràng hệt như lúm đồng tiền của Thư, nhưng còn hấp dẫn hơn nhiều.
Mái tóc xoăn ngắn, xinh đẹp đáng yêu, làn da trắng nõn, lông mày màu nâu tự nhiên, lông mi cong vút, rõ ràng, cô ta chỉ trang điểm nhẹ là ra ngoài rồi.
Màu son đỏ chót được cô ta đánh lên môi rất đẹp. Đối với những người có tính bảo thủ mà nói, chắc hẳn họ sẽ tưởng rằng cô ta trang điểm quá đậm.
Nhưng tôi thật sự biết rằng cô ta chỉ tô son màu đỏ đậm lên thôi, ngoại trừ cái đó ra thì chỉ thêm một ít kem nền bắt buộc phải có, còn lại chẳng hề trang điểm quá nhiều.
Uổng cho Cố Thành Phan còn khen mặt mộc của tôi xinh đẹp. Cái gì gọi là xinh đẹp thật sự, chẳng ai dám không trang điểm chút nào mà chỉ son môi đỏ đậm.
Vì sao ư?
Bởi vì làn da chỉ cần hơi khiếm khuyết chút thôi là sẽ bị bộc lộ tất cả chỉ vì màu son này.
Tôi đứng đó, trong mắt cô ta chỉ có mình tôi, mà trong mắt tôi, toàn bộ đều là cô ta.
Đây chính là Niko hô mưa gọi gió, là Niko nhận được sự ngưỡng mộ của hàng ngàn hàng vạn người, là Niko – người bạn từng thân nhất của An Chi!
Tôi không biết suy nghĩ của Niko là gì, có phải cô ta cũng có chút ấn tượng với tôi không, dù sao thì người mà tôi thủ vai trong phim “Người theo đuổi ước mơ” chính là cô ta, thậm chí có fans của tôi và cô ta còn cảm thấy hai người chúng tôi có lối diễn giống nhau nữa!
Tôi không biết nên mở miệng thế nào, ánh mắt tôi dừng trên người cô ta một lát rồi chuyển sang An Chi. Cô ấy đang cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Trình Ngân Hằng không biết là, khi cô vừa mới bước vào cửa, ánh mắt An Chi chưa từng rời khỏi cô, nhưng Trình Ngân Hằng thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn cô chút nào.
Ngược lại, Trình Ngân Hằng lại cầm tay Thư đứng nhìn Niko. Cũng đúng thôi, dù sao thì Tiểu Thư cũng là trợ lý của cô, mà Niko lại là thần tượng của cô ấy. Còn cô thì sao? Cô được xem là gì? Có phải là bạn của cô ấy không, hay thậm chí còn không được xem là bạn nữa?
Tôi nhìn An Chi một lúc lâu, cô ấy vẫn không ngẩng đầu lên. Thôi vậy, nếu đã không ngẩng đầu, vậy cũng có nghĩa là hai người không ngầm hiểu nhau, cũng không cần phải nhìn chằm chằm cô ấy như thế này làm gì nữa.
Nhưng, tôi cũng không biết mở miệng thế nào. Vu Mạnh cũng ở đó, tôi yên lặng, không muốn để bất kì ai biết giữa tôi và An Chi đang chiến tranh lạnh, nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều biết tôi và An Chi đang chiến tranh lạnh.
Cố Thành Phan nhìn An Chi một lát, sau đó đi qua, nắm lấy bàn tay kia của tôi, nói với Cố Thanh rằng: “Sao? Cố Thanh... còn không mau đi quản lý đống rắc rối của nhà cậu đi?”
Cố Thanh khóc không ra nước mắt: “Không có cách nào, cô ấy cứ thích bám lấy Ngân Hằng, anh nhẫn tâm chia cắt hai người sao?”
Cố Thành Phan không quan tâm đến Cố Thanh nữa, tự nhiên thoải mái nói với Niko: “Niko, đây là vợ anh, Trình Ngân Hằng.”
Tôi để ý thấy giây phút Niko trông thấy tôi, cô ta hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh chóng, lông mày cô ta lại giãn ra, nở một nụ cười, giơ tay phải ra, lịch sự nói: “Đại minh tinh Trình Ngân Hằng, chào cô, tôi là Niko.”
Tôi cũng buông Cố Thành Phan ra, giơ tay phải ra bắt tay cô ta, mềm mại, lành lạnh. Nhận danh xưng đại minh tinh, tôi cười đáp: “Chào cô, Niko, đã nghe danh từ lâu.”
Lúc này Cố Thanh cũng chạy qua, kéo Thư lại nói với Niko: “Niko, đây là Thư, vị hôn thê của em.”
Ngơ ngẩn, biểu cảm giây phút đó của Niko hoàn toàn ngơ ngẩn. Cô ta ngây người mất một lúc lâu, Dương Khoan phía sau mới đẩy cô ta một cái, lúc này Niko mới phản ứng lại.
Niko cũng giơ tay ra, nhưng lại hỏi: “Chào cô, tôi là Niko, tên tiếng Trung là Mễ Ninh Khanh. Xin hỏi cô tên gì?”
Không ngờ Niko lại hỏi tên của Thư. Tôi đang định buông tayThư ra, Thư lại nắm chặt lấy tay tôi, không muốn buông .
Nhận ra điều này, tôi ngại ngùng cười, nắm lấy tay Niko, nói: “Xin lỗi, Thư sợ người lạ. Tên cô ấy là Thư . Đúng chính là Thư trong chữ thư thái thoải mái.”
Tôi để ý thấy rất nhiều người đều đang nhìn tôi, bao gồm cả Dương Khoan, bao gồm An Chi, bao gồm Cố Thanh và Cố Thành Phan. Đúng vậy, đã lâu như vậy rồi vẫn không hề nói với bọn họ họ tên củaThư, vì sao bọn họ đều không hỏi?
Chẳng lẽ là vì sự tồn tại của Thư quả thật quá nhỏ bé, có thể hoàn toàn xem nhẹ, không đáng quan tâm sao?
Niko rất ngạc nhiên nhìn tôi, mắt hơi híp lại, khóe môi hơi nhếch lên, chậm rãi hỏi: “Vậy sao? Cô Trình Ngân Hằng còn biết nhiều hơn Cố Thanh đấy nhỉ!”
Tôi buông tay cô ta ra. Xem ra... hôm nay, lần đầu tiên gặp mặt Niko, sợ rằng sẽ sinh sự đến mức không vui rồi. Tôi mỉm cười, sau đó liền nói: “Thư là trợ lý của tôi, tôi cũng là người làm mai cho cô ấy và Cố Thanh. Tôi biết những chuyện này, rất kỳ lạ sao? Cô Niko...?”
Niko lắc đầu, ánh mắt hơi sắc bén nhìn tôi. Sự sắc bén này có lẽ người khác không cảm nhận được, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng Niko chẳng thích tôi chút nào, cũng như tôi chẳng hề thích cô ta vậy.
Đừng hiểu lầm, mặc dù từng là thần tượng, nhưng đó là vì chưa từng gặp mặt trực tiếp . Đây cũng chính là lý do vì sao tôi luôn không thích lộ diện trước mặt công chúng.
Còn có một nguyên nhân khác nữa, chính là vì An Chi. Chẳng vì sao cả, chỉ vì cô ta đã quen biết với An Chi sớm hơn tôi, trở thành bạn bè lâu năm với An Chi, lòng tôi ghen tị.
Không sai, lòng tôi ghen tị. Đừng cười nhạo lòng dạ hẹp hòi của tôi. Trong suốt hai mươi năm cuộc đời, tôi chưa bao giờ khao khát sẽ có người bạn thật tốt xuất hiện, nhưng... nếu đã xuất hiện rồi thì tôi sẽ trân trọng gấp bội.
Chỉ là khi phát hiện ra người bạn mà tôi trân trọng lại là bạn thân thiết của người khác từ rất lâu về trước, lòng tôi rất khó chịu. Nói thật, tôi đang ghen.
Tình cảm giữa con gái, có lẽ con trai không thể hiểu được.
Đừng trách tôi không biết trước có sau, cũng đừng trách tôi không đủ rộng lượng. Con gái, hoặc là đang khát khao một tình bạn có một không hai, hoặc là.... ít nhiều gì cũng từng tranh giành ghen tị vì một tình bạn có một không hai khác.
Đây là điều thật sự tồn tại.