CHƯƠNG 17: THÍCH KHÔNG
Ngược lại tại một nhà hàng trong thành phố, sau khi Trình Ngân Hằng đi rồi, Cố Thanh nghĩ không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, vì thế cậu gọi hai phần cơm ớt cay rồi nói với Thư: “Thư đến đây, nếm thử xem, mùi vị như thế nào?”
Đây là lần đầu tiên Thư nhìn thấy một người có sở thích ăn cay giống cô, trong thành phố G này rất ít người thích ăn cay như vậy, trong lòng cô ấy trào dâng sự cảm động tựa như gặp lại bạn cũ nơi đất khách quê người vậy.
Nhưng sau đó, nhìn thấy Cố Thanh ăn cay đến nỗi nước mắt nước mũi chảy dòng dòng, thì lại không đành lòng nói: “Nếu anh không thích ăn cay thì đừng miễn cưỡng bản thân nữa.”
Cố Thanh cười hì hì nói: “Không phải chứ, lúc trước anh cũng thường xuyên đến đây ăn cơm ớt cay mà, không có chuyện miễn cưỡng như em nói đâu.”
Thư cũng cười: “Đạo diễn Cố, thực ra con người anh cũng rất thú vị.”
Cố Thanh càng cười vui vẻ hơn, sắc mặt chẳng hề che giấu nét đỏ ửng.
Sau khi ăn cơm xong, bọn họ đi dạo bên bờ sông, đột nhiên nhìn thấy Trình Ngân Hằng và Cố Thành Phan đang đi dạo, Thư muốn chạy tới chào hỏi, nhưng lại bị Cố Thanh kéo lại.
“Rất hiếm khi mới thấy hai người họ yên bình bên nhau như những đôi tình nhân khác thế, chúng ta đừng quấy rầy họ.” Cố Thanh hiểu lòng người nói.
Thư gật đầu, bây giờ mới nhận ra Cố Thanh vẫn luôn dắt tay cô đi, không biết lúc nào đã đi tới chợ hoa.
“Anh đặc biệt thích hoa và cũng rất thích xem triển lãm tranh.” Cố Thanh nói.
Thư cười vô cùng vui vẻ: “Thật không? Em cũng vậy!”
Đúng lúc này, Thư nhìn thấy một bó hoa thạch thảo khô ở khu hàng trưng bày không bán, ở giữa còn đan xen vài bông hoa hồng.
“Chờ anh một chút.” Cố Thanh nói xong liền chạy vào cửa hàng bán hoa, lúc trở ra trong tay đã cầm bó hoa kia.
Thư hơi kinh ngạc: “Anh làm thế nào vậy? Đó không phải là hàng không bán sao?”
Cố Thanh hít sâu vài hơi nói: “Đúng vậy, nhưng anh nói với nhân viên rằng hôm nay là sinh nhật bạn gái của anh, nếu không tặng cô ấy bó hoa này, cô ấy sẽ chia tay với anh, vậy nên nhân viên đã tặng miễn phí bó hoa đó cho anh.”
Thư siết chặt tay, gương mặt đỏ hồng, không biết nên trả lời như thế nào.
“Thư, chắc em cũng biết anh thích em từ rất lâu rồi, đồng ý làm bạn gái của anh được không?” Cố Thanh chân thành nói.
Thư lắc đầu nói: “Không được, Cố Thanh, trước nay anh hoàn toàn không hiểu em, em cũng không hiểu anh, chúng ta không hợp ở bên nhau đâu.”
Cố Thanh gấp gáp: “Có thích hợp hay không không phải một mình em có thể quyết định được, em nên cho anh một cơ hội, để chúng ta thử xem.”
Thư hơi do dự, Cố Thanh nói tiếp: “Thư, nhận bó hoa em thích này đi, thừa nhận là em thích, được không?”
Thư ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời, có lẽ, người trong lòng cô thích chính là Cố Thanh, nhưng cô luôn cảm thấy, mình không thể ở bên Cố Thanh, nhưng trên đời này làm gì có nhiều cái để chúng ta chọn lựa như vậy, nghe theo tiếng lòng không phải là tốt rồi sao?
Vì vậy cô gật đầu nói: “Vâng ạ! Em đồng ý.”
Cố Thanh vui mừng khôn xiết, ôm lấy cô xoay tròn mấy vòng.
Khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình ở trong biệt thự riêng trong thành phố G của Cố Thành Phan, anh chỉ đưa tôi đến một lần đó cũng chính là lần ôm theo kiểu công chúa trước đó.
“Tỉnh rồi sao?” Thì ra tối qua mình vẫn luôn ôm cánh tay của anh mà ngủ.
Tôi ra sức ngửi mùi hương trên cơ thể Cố Thành Phan, sợ rằng tất cả sự bình yên ấy chỉ như một giấc mộng.
Tôi đứng dậy nhìn anh, sợ rằng anh vẫn chê tối qua không đủ ầm ĩ, anh cũng nhìn tôi, một giây, hai giây, ba giây, sau đó, đứng dậy mặc quần áo nói: “Tôi đến công ty đây, em quay xong phim thì gọi tôi, tôi đến đón em. Đi đây.”
“Đợi đã... ” Tôi chú ý tới vết thương trên tay anh, kéo tay anh qua hỏi: “Có chuyện gì thế? Cái gì làm anh bị thương vậy?”
Anh cười mờ ám, ôm eo tôi nói: “Không sao, chẳng đau chút nào cả.”
Tôi đột nhiên phản ứng lại, hôm qua chúng tôi “làm” không phải ở ghế sau... mà ở ghế lái... đằng sau có vô lăng, nhưng mỗi lần Cố Thành Phan đẩy vào tôi đều giữ lấy eo tôi, thảo nào hôm qua lưng tôi không hề đau chút nào, chỉ là thấy hơi trống trải.
Anh hôn lên trán tôi: “Cô gái, lần sau mạnh mẽ hơn chút nhé.” Nói xong, anh cởi quần áo ra, cho tôi xem những vết thương tối qua, vết đỏ trên cổ đã chuyển sang tím, còn nữa, sau lưng còn có dấu móng tay cào cấu.
Anh hôn lên khóe môi tôi hỏi: “Thích không? Mèo con.” Trời ơi, Cố Thành Phan điên rồi sao? Lại dùng cách xưng hô thân mật như thế với tôi nữa chứ, nhưng tôi cũng chẳng chịu yếu thế, ôm cổ anh nói: “Thích lắm, hỡi chàng, có muốn thêm hiệp nữa không.”
Anh xoay người nói: “Anh sợ em chịu không nổi, lần sau đi!”
Mãi đến khi tiếng “Lạch cạch .” vang lên và cửa phòng đóng lại, tôi mới bừng tỉnh, đây không phải là giấc mộng, tôi và Cố Thành Phan có thể yên bình hòa thuận bên nhau một ngày một đêm, thật sự hi vọng có thể hòa thuận như vậy bên nhau trọn đời.
Nhờ bộ phim “Không Thành”, khả năng diễn xuất của tôi ngày càng tiến bộ, bởi vì lúc phải điên điên khùng khùng lúc lại dịu dàng ấm áp, rồi lại điên cuồng ngang ngược, yêu cầu sự kiên nhẫn rất lớn, ngoài ra còn phải có kĩ năng diễn xuất nhất định.
Tôi có cảm giác phim trường hôm nay khác với ngày thường, phim trường mọi ngày đều lạnh lẽo im lìm, mỗi người một việc, bấm máy, khởi quay, quay lại, duyệt qua, giải tán.
Cảm giác toàn bộ không gian của phim trường hôm nay đều được lấp đầy bằng bong bóng màu hồng.
Cố Thanh vừa quay phim xong liền bưng trà rót nước cho Thư, buổi trưa Thư thấy Cố Thanh chưa ăn cơm, liền cố ý giữ lại hộp cơm của mình.
Buổi chiều sau khi chụp ảnh xong, bọn họ đương nhiên dùng chung một hộp cơm, tôi thật là được mở rộng tầm mắt, có điều như vậy cũng tốt, rất hạnh phúc.
Chụp ảnh xong, khi tôi rời khỏi phim trường, nhận được cuộc gọi của Vu Mạnh.
“Alo, Vu Mạnh.”
“Ngân Hằng, căn nhà lần trước em nhờ anh tìm giờ đã có rồi, bây giờ em đang ở đâu? Anh đến đón em!” Anh ấy nói.
Tôi nghĩ ngợi một chút, tuy là bây giờ tôi và Cố Thành Phan có thể chung sống hòa thuận với nhau, nhưng bố vẫn không hề biết chuyện tôi đã kết hôn, vậy nên tôi nói với Vu Mạnh ở đầu dây kia: “Em đang ở phim trường, anh đến đi.”
Sau đó, tôi lại gọi điện thoại cho Cố Thành Phan.
“Sao vậy? Em chụp xong rồi à?” Cố Thành Phan hỏi.
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, nhưng... Tôi có chút chuyện cần giải quyết, anh không cần tới đón tôi đâu, nói cho tôi biết lát nữa chúng ta đi đâu là được.”
“Được, vậy về chung cư của anh đi!” Cố Thành Phan nói xong liền cúp điện thoại.
Lúc Vu Mạnh đến, Vu Lệ Lệ cũng vừa bước ra từ phim trường, bởi vì trước đó cô ta vắng mặt, có hai cảnh phải quay với nam chính cần quay bổ sung, vậy nên đến muộn hơn tôi.
“Anh, anh đến đón em sao?” Vu Lệ Lệ kéo tay Vu Mạnh hỏi.
Vu Mạnh vỗ đầu Vu Lệ Lệ nói: “Em gái, em mau về nhà đi, anh tới tìm Ngân Hằng có chút việc.”
Vu Lệ Lệ bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, tôi sợ nếu mình còn ở đây sẽ gây ra một cuộc cãi vã không ngừng, vì vậy bèn lên xe.
Rất nhanh, Vu Mạnh cũng lên xe, lái xe tới khu chung cư anh ấy vừa nói.
“Chỗ đó cũng khá ổn, thực ra anh cũng đã tìm rất nhiều nhà, nhưng môi trường và cơ sở vật chất đều không tốt và thuận tiện bằng căn này, mặc dù là nhà trong khu chung cư, nhưng như vậy bố em cũng sẽ không cảm thấy cô đơn, đúng không?” Vu Mạnh kiên nhẫn giải thích.
Tôi gật đầu nói: “Em tin tưởng vào con mắt của anh.”
Không đến nửa giờ đồng hồ sau, chúng tôi đã đến, nơi đây không sầm uất như trung tâm thành phố, tôi cũng chẳng cần lo lắng bố sẽ gặp tai nạn giao thông giữa chốn người xe nhộn nhịp kia nữa.
Cảnh vật chung quanh khu chung cư này rất đẹp, phương tiện đi lại cũng đầy đủ.
Căn phòng Vu Mạnh nhìn trúng ở tầng thứ 36, tôi cùng anh ấy bước vào thang máy, thang máy từ từ đi lên, nhưng đến tầng 36 lại không có dấu hiệu dừng lại, mà vẫn tiếp tục đi lên trên, cuối cùng đến tầng thứ 44 mới bắt đầu dừng lại, Vu Mạnh nhận thấy điều bất thường, nên liên tục ấn đèn từ tầng 40 xuống tầng 1.
Bốn mươi, ba mươi chín, ba mươi tám, ba mươi bảy, ba mươi sáu, ba mươi lăm, ba mươi bốn, ngừng lại, cửa vừa mở Vu Mạnh đã đẩy tôi ra ngoài, chân anh ấy vừa đặt xuống mặt đất, cánh cửa thang máy liền khép lại, sau đó “Uỳnh” một tiếng chúng tôi nghe thấy một tiếng kêu lớn phát ra.
Tôi mềm nhũn cả người ngồi dưới đất, tim đập thình thình không ngừng, Vu Mạnh từ từ lấy lại tinh thần lại, đi tới đỡ tôi dậy.
Tôi vịn vào tay anh đứng lên, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi hỏi: “Vu Mạnh, vừa rồi là... xảy ra chuyện gì vậy? “
Vu Mạnh xua xua tay: “Anh lại không kiểm tra đến vấn đề sự cố thang máy, xin lỗi em, Ngân Hằng.”
Tôi lắc đầu nói: “Không sao, nhưng căn nhà này không cần xem nữa đâu.”
“Không được, Ngân Hằng.” Anh ấy đột nhiên xoay đầu lại, nhìn tôi nói: “Em nhất định... phải xem.” Khoảng cách giữa anh ấy và tôi ngày càng gần, ngày càng gần, tôi nhanh chóng nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận nụ hôn của anh, nhưng trong đầu lại đột nhiên nghĩ đến khuôn mặt của Cố Thành Phan, tôi liền đẩy anh ấy ra.
Tôi cúi đầu nhìn xuống dưới chân nói: “Dù sao đến cũng đã đến rồi, đến xem một chút cũng không sao. Đi thôi, chỉ còn hai tầng nữa.”
Đến tầng thứ ba mươi sáu, Vu Mạnh lấy chìa khóa mở cửa, ánh đèn vừa sáng lên, tôi liền hối hận với tất cả những chuyện mình đã làm hôm nay.
Không nên nhờ Vu Mạnh giúp tìm nhà, càng không nên cùng anh ấy đi đến khu chung cư này.
Cách bày trí trong căn phòng này rõ ràng giống hệt với căn nhà mơ ước của tôi trước kia. Đã rất lâu trước đó, tôi dựa vào vai Vu Mạnh nói rằng: “Vu Mạnh, sau này chúng ta kết hôn không cần phải mua biệt thự thật lớn thật lớn đâu, chỉ cần một căn nhà có hai phòng trong khu chung cư là được, bố em sẽ sống cùng chúng ta, trong nhà có bàn trà nhỏ làm bằng pha lê trong suốt, sân thượng phải có cửa sát mặt đất, trên sân thượng phải trồng thật nhiều loài hoa, trên tường sẽ treo đầy ảnh cưới của em và anh, thật hạnh phúc biết bao.”
Tôi không chịu nổi mà bước khỏi phòng, Vu Mạnh đã xoay người ôm lấy tôi từ phía sau nói: “Ngân Hằng, em không thể tàn nhẫn như vậy, tình yêu của chúng ta, những hồi ức giữa anh và em, em không thể nói quên là quên được.” Tôi gỡ tay anh ra, quay người lại cho anh một cái tát: “Vu Mạnh, tốt nhất anh nên tỉnh táo lại đi, bây giờ em là người của Cố Thành Phan, anh nên gọi em là cô chủ Cố mới đúng.”
Nói xong liền chuẩn bị rời đi.
“Ngân Hằng, thang máy hỏng rồi, em lại mang giày cao gót không tiện đi lại, ở lại ngủ một giấc đi, anh sẽ không động vào người em đâu.” Vu Mạnh không còn cách nào nói.
Tôi suy nghĩ một chút, quả đúng như vậy, đành gật đầu nói: “Vậy được rồi.”
Đêm hôm đó, Vu Mạnh ngủ ở phòng khách, tôi ngủ trong phòng ngủ, anh ấy quả thực không hề đụng tới tôi.
Vu Mạnh ơi Vu Mạnh, xin lỗi anh, tha thứ cho em luôn làm tổn thương anh, bởi vì bây giờ dường như trong lòng em đã có người khác mất rồi.