CHƯƠNG 74: CHUYỆN QUAN TRỌNG
Ha ha, bạn tốt, bây giờ tôi đã có bạn tốt, nghĩ như vậy, tôi yên tâm đi vào giấc ngủ. Dục vọng của con người là vô hạn, chỉ cần bạn bằng lòng, chỉ cần bạn muốn, bạn sẽ bất chấp tất cả để có được.
Thành phố G là một thành phố không có ban đêm, lúc này ở phía bên kia thành phố, nhìn Vu Lệ Lệ ngủ say, Tả Chung Hoàng len lén mặc quần áo tử tế, dọn dẹp mọi thứ xong lưu luyến nhìn Vu Lệ Lệ mấy cái, cuối cùng để lại một nụ hôn dịu dàng trên trán Vu Lệ Lệ rồi rón rén ra cửa. Cho nên anh ta không biết rằng, anh ta vừa mới ra đến cửa, Vu Lệ Lệ đã mở mắt. Khóe miệng cô ta cong lên nụ cười đắc ý, đuôi mắt hiện lên một vẻ giảo hoạt mê hoặc như hồ ly.
Tả Chung Hoàng, nếu là anh, vậy thì cục diện của việc này dễ dàng khống chế hơn nhiều rồi, có thể… không phải anh đang uy hiếp tôi, mà là… tôi lợi dụng anh cúc cung tận tụy cho tôi, chắc chắn là thế.
Tả Chung Hoàng thích Vu Lệ Lệ là chuyện rất lâu trước kia, còn về đầu đuôi là gì, sau này có kết quả ra sao thì nói sau.
Tả Chung Hoàng vừa ra khỏi cửa liền điện thoại cho người thuê anh ta.
“Alo… ” Giọng nói tinh ranh của đối phương truyền đến: “Cậu không chơi hỏng người phụ nữ của tôi đấy chứ!” Tả Chung Hoàng có chút tức giận, nhưng anh ta lập tức bình tĩnh lại, anh ta nói: “Đương nhiên không rồi.”
Đối phương nói tiếp: “Nếu giấc mơ của cậu đã trở thành hiện thực, tôi hy vọng khi cậu đạt được mục đích của mình thì đừng quên tôi… ”
Tả Chung Hoàng trả lời: “Đương nhiên là không, anh nói đi, tiếp theo tôi phải làm sao?”
Đối phương cố ý vòng vo: “Cậu… không cần làm gì cả… Cứ hưởng thụ những phút giây sung sướng của cậu là được, tôi muốn cậu làm gì đương nhiên sẽ thông báo với cậu.”
Tả Chung Hoàng thở dài một hơi: “Vậy được!” Anh ta không biết đối phương có dụng ý gì, nhưng nếu mình đã có thể đạt được điều mình cần, chỉ cần yêu cầu của đối phương không quá đáng thì mình cũng có thể tiếp nhận.
Về phần anh ta, không biết có tính là cưỡng bức không, chuyện của Vu Lệ Lệ, nếu để Vu Lệ Lệ đắm chìm vào những lời dối trá mình dành cho cô ta cũng không có gì là không tốt.
Hẳn Tả Chung Hoàng không biết rằng đối phương không cần anh ta làm gì chỉ là đang lợi dụng anh ta, đẩy anh ta tới trước mặt Vu Lệ Lệ là được, cho nên bây giờ suy nghĩ này của Tả Chung Hoàng đang nằm trong ý muốn của đối phương. Anh ta càng không biết, Vu Lệ Lệ… căn bản không cần anh ta bảo vệ, Vu Lệ Lệ không phải người không biết tự bảo vệ mình. Nhất là sau khi bị sỉ nhục còn bị uy hiếp như vậy cũng có thể thấy được Vu Lệ Lệ là một người phụ nữ không sống để sinh tồn mà sống để chiến đấu. Còn về chiến đấu với ai, chiến đấu vì cái gì, trong lòng Tả Chung Hoàng cũng biết, nhưng hết cách rồi, tình yêu là thứ tốt đẹp nhất cũng là thứ tàn khốc nhất trên thế giới này, vì Vu Lệ Lệ, bản thân bằng lòng hy sinh, cho dù là tính mạng…
Thế mà tên lưu manh kia lại đang uống… Lúc Cố Thành Phan chạy tới quán nhỏ của Cố Vũ Thành, ca múa nhảy hát đang vô cùng náo nhiệt.
Cố Thành Phan chen lấn trong đám người, vất vả lắm mới tìm được Cố Vũ Thành, tên lưu manh kia đang oẳn tù tì uống rượu với Trần Diệp Thanh. Thấy Cố Thành Phan tới, Trần Diệp Thanh cũng rất vui vẻ vẫy tay với Cố Thành Phan: “Cố Thành Phan, Cố Thành Phan, cuối cùng tôi cũng có thể thoát khỏi anh rồi.”
Cố Thành Phan đón lấy ly rượu mà Cố Vũ Thành đã pha chế sẵn cho anh, khẽ nhấp một ngụm, thoáng bất mãn hỏi: “Thoát khỏi tôi? Thế nào là thoát khỏi tôi? Nên là tôi thoát khỏi cô mới đúng chứ.” Nói tới đây, Cố Thành Phan chợt hiểu ra, ngăn cản lòng hiếu kỳ của mình, giả vờ thản nhiên hỏi: “Cho nên… Trần Diệp Thanh, cô đã… ”
“Cố Vũ Thành.” Trần Diệp Thanh không chờ đợi được mà nói ra ba chữ này, ngang nhiên cản lại ba chữ “ở bên ai” mà Cố Thành Phan chưa kịp nói ra khỏi miệng.
Cố Thành Phan kinh ngạc đến cằm cũng sắp rớt xuống, nhưng lại không che giấu được sự kinh ngạc trong lòng mình: “Sao có thể chứ, Trần Diệp Thanh… ” Trần Diệp Thanh gật gật đầu.
“Cố Vũ Thành… anh… anh… ” Cố Thành Phan thật sự muốn chửi tên cầm thú, cũng may là sự giáo dục cản được anh bùng nổ chửi tục. Cố Vũ Thành gật đầu, thật thà nói: “Trần Diệp Thanh muốn quên cậu, tôi muốn quên… tôi không biết tôi muốn quên ai nữa, chúng tôi có cùng mục đích, quyết định ở bên nhau, hy vọng cậu đừng ngăn cản.”
Cố Thành Phan đã cạn lời với Cố Vũ Thành, nhưng anh vẫn không nhịn được mà căn dặn Trần Diệp Thanh: “Cố Vũ Thành không phải là thứ gì tốt đâu, cô cẩn thận một chút.”
Trần Diệp Thanh cũng nghiêm túc trả lời anh: “Bây giờ anh nên đổi cách xưng hô, gọi tôi là chị dâu đi!”
Cố Thành Phan chẳng biết nên khóc hay nên cười, chỉ đành thừa nhận: “Được, chị dâu, bây giờ tôi muốn nói mấy câu với anh Cố Vũ Thành, có thể mượn bạn trai chị mấy phút không?”
Trần Diệp Thanh bĩu môi: “Cũng biết anh không có chuyện gì thì không lên điện Tam Bảo, được rồi được rồi, tha cho anh đấy.” Nhìn Trần Diệp Thanh quay người chào hỏi, oẳn tù tì uống rượu với người khác, Cố Thành Phan kéo Cố Vũ Thành lại, vẻ đùa cợt nhất thời trở thành nghiêm túc, Cố Vũ Thành nhìn sắc mặt Cố Thành Phan thay đổi cũng không có tâm trạng đùa giỡn nữa.
Cố Vũ Thành kéo Cố Thành Phan ra vườn hoa bên ngoài, buổi tối hơi lạnh, Cố Thành Phan tất tả chạy tới xem ra thật sự không phải để vui chơi.
Cố Vũ Thành hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Đêm hôm cậu chạy tới đây làm gì?” Cố Thành Phan nhíu mày một cái, nói: “Nói ra thì dài lắm, tôi nói tóm tắt với anh một chút, Trình Ngân Hằng là do tôi cướp về anh biết không?”
Cố Vũ Thành gật đầu: “Sao không biết chứ? Bản thân cậu nói yêu em từ cái nhìn đầu tiên mà!”
Cố Thành Phan nói tiếp: “Trong di động của tôi có… ảnh nude… của Ngân Hằng… ” Cố Vũ Thành kinh hãi: “Hả?” Cố Thành Phan lại không kịp giải thích, chỉ đành nói: “Bây giờ anh hãy nghe tôi nói trước, có vấn đề gì sau đó tôi sẽ giải đáp cho anh, được không?”
Cố Vũ Thành trợn mắt há mồm gật đầu. Cố Thành Phan nói tiếp: “Sau đó Vu Lệ Lệ dùng cái này để khống chế tôi, tôi liền phái người đi chụp ảnh nude của Vu Lệ Lệ, định khống chế lẫn nhau, không ngờ đối phương không phải là người tôi phái đi, hơn nữa anh ta không chỉ lấy được ảnh nóng của Vu Lệ Lệ, mà còn… bây giờ anh ta bắt đầu uy hiếp tôi, có vẻ như muốn ra tay với Trình Ngân Hằng.”
Cố Vũ Thành bị Cố Thành Phan nói lòng vòng một hồi đến mơ hồ, có điều một lúc sau anh ta liền hiểu ý của Cố Thành Phan.
Cố Vũ Thành nói: “Cho nên… cậu muốn tìm tên giấu mặt kia, nhưng… lại không muốn gióng trống khua chiêng, phải không?” Cố Thành Phan mừng rỡ gật đầu, Cố Vũ Thành lại muốn đùa Cố Thành Phan một chút, không nhịn được nói: “Cho nên… Tại sao tôi phải giúp cậu?”