CHƯƠNG 114: CHỤP ẢNH BÌA
Sắc trời dần tối, anh Thẩm thấy bên ngoài đã tạnh mưa nên xuống xe đến sạp báo ở ven đường mua một gói thuốc lá, rồi lại mua một cái bật lửa mới.
Sau khi mua được thuốc lá, trước tiên anh ta khởi động xe, sau đó mới ngậm điếu thuốc vừa mới bỏ ra, “tạch... tạch...” chiếc bật lửa mới cũng không tệ lắm.
Thoáng cái đã châm lửa xong.
Anh ta vừa lái xe vừa hút thuốc, còn dành ra một tay để gọi điện thoại.
Gọi cho Tả Chung Hoàng.
Anh ta nghe thấy âm thanh kết nối ở phía bên kia, câu đầu tiên chính là hỏi: “Thế nào? Đã giải quyết xong Hứa Y Y chưa?”
Giọng nói bất đắc dĩ của Tả Chung Hoàng truyền tới: “Làm ơn đi, sao có thể nhanh như vậy được, có thể cho tôi thêm một chút thời gian không?”
Anh Thẩm im lặng một lúc, sau đó nói: “Tôi hy vọng cậu có thể hiểu rõ, cũng không phải tôi muốn ép cậu hay gì cả, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, đây là chuyện của bản thân cậu, là cơ hội cho cậu... Nếu như cậu không muốn, vẫn còn rất nhiều người đang đứng xếp hàng chờ tôi đấy.”
Tả Chung Hoàng không biết phải làm sao: “Tôi... Tôi... Tôi sẽ làm nhanh nhất có thể.”
Anh Thẩm nói tiếp: “Hơn nữa... Hi vọng cậu có thể hiểu rõ, những người đó có thể giải quyết tốt hơn cậu rất nhiều, yêu cầu của bọn họ cũng không cao như cậu, chỉ cần có tiền là có thể sai bảo rồi.”
Tả Chung Hoàng lúc này mới nói: “Được... Anh Thẩm, anh hãy nói thời gian, tôi nhất định sẽ hoàn thành.”
Anh Thẩm nói tới nói lui, cuối cùng đã nói được lời mình muốn, anh ta hài lòng dí đầu thuốc lá, cười nói: “Trong tuần này Niko sẽ trở về, tôi không quan tâm cậu dùng cách gì, hãy giải quyết cô ta cho tôi.”
Dừng lại một chút, anh ta nói tiếp: “Theo tôi được biết, hai người hình như đã gặp nhau một lần rồi, hơn nữa... ấn tượng của cô ta đối với cậu cũng không tệ lắm.” Tả Chung Hoàng quả nhiên có phần kinh ngạc: “Anh... Sao anh biết?”
Anh Thẩm cố tình ra vẻ mập mờ, vừa cười vừa nói: “Cậu không cần phải biết, cậu chỉ cần biết rằng, trong giới này, không có chuyện gì mà tôi không biết.”
Tả Chung Hoàng cũng là người biết điều hiểu chuyện, quả thật không hề nói nhiều nữa, mà đáp: “Được... Việc anh giao, tôi sẽ mau chóng hoàn thành, anh cứ chờ tin tức đi!” Anh Thẩm nghe được lời này, cuối cùng cúp điện thoại.
Tả Chung Hoàng đứng trên ban công của quán rượu, nghe thấy tiếng “tít tít” ở đầu bên kia điện thoại, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù không biết anh Thẩm này làm sao biết được mình và Hứa Y Y đã có lần gặp mặt, nhưng... anh ta quả thật đã từng gặp Hứa Y Y.
Một cô gái đã hai mươi tám tuổi, nhưng nhìn qua lại không khác gì một cô bé mười tám.
Lần đầu tiên gặp mặt là khi Tả Chung Hoàng đi chụp ảnh bìa cho “Tập Đoàn Tâm Duyệt”, đương nhiên là thông qua Vu Lệ Lệ mới có cơ hội này.
Tả Chung Hoàng yêu thích nhiếp ảnh, Vu Lệ Lệ khá giỏi trong khía cạnh này, rất tốt đối với anh ta.
Khi anh ta đi chụp ảnh bìa, mới biết đối phương là Hứa Y Y.
Tóc quăn xinh đẹp, bông tai hình tròn màu bạc, đôi mắt to, mặt trái xoan, sống mũi không cao như phần lớn các ngôi sao, nhưng nhìn chung, khuôn mặt này khiến cho người này trông rất nhỏ, hoạt bát đáng yêu, nhưng lại không mất đi sự xinh xắn, mà không chỉ đơn giản là xinh xắn, còn có một loại khí chất đặc biệt của một cô gái trưởng thành.
Tả Chung Hoàng đưa tay ra trước, dùng đôi mắt to nhìn vào mắt của đối phương, tự giới thiệu bản thân: “Chào cô... Tôi... Tôi là Tả Chung Hoàng, nhiếp ảnh gia phụ trách lần chụp hình này. Mong cô giúp đỡ.”
Hứa Y Y đưa hai tay ra, ngại ngùng le lưỡi một cái, lại càng lộ ra vẻ xinh xắn đáng yêu, cô ngại ngùng lắc đầu: “Cùng giúp đỡ lẫn nhau nhé, nhưng mà... hiện giờ tôi đang dưỡng tay, không tiện để bắt tay anh cho lắm, thật ngại quá!”
Tả Chung Hoàng thoáng tiếc nuối nói: “À... Vậy thì... Để lần sau có cơ hội nhé!”
Tả Chung Hoàng không khỏi có chút căng thẳng khi nói chuyện với đại mỹ nhân ở trước mặt, một mặt là để diễn kịch, mặt khác, quả thật là do có một đại mỹ nữ đứng ở trước mặt mình, làm sao có thể không hồi hộp chứ!
Hứa Y Y nở nụ cười ngại ngùng, dáng vẻ khi cười lại càng đáng yêu, cô có chút bất đắc dĩ, nói: “Không có cách nào cả, chỉ có thể đợi lần sau thôi! Nhưng mà... Anh thật sự rất đẹp trai, tôi rất hiếm khi nhìn thấy nhiếp ảnh gia đẹp như anh vậy.”
Hứa Y Y không chút kiêng kị nói ra từ “đẹp” này với Tả Chung Hoàng, mặc dù có hơi không đúng lúc, nhưng anh ta thật sự rất đẹp.
Tả Chung Hoàng ngại ngùng gãi gãi phía sau gáy, khiêm tốn nói: “Có thể nhận được lời khen ngợi từ cô, thật sự rất vinh hạnh, nhưng mà, tôi lại cảm thấy, nếu so sánh về độ đẹp, thì đàn chị còn hơn tôi một bậc.”
Hứa Y Y mỉm cười nói: “Ha ha ha... Không ngờ anh lại dùng chữ “đàn chị” để gọi tôi, mặc dù tôi là đàn chị của anh, nhưng anh không cần phải gọi xa lạ như vậy... Tôi tên là Hứa Y Y, anh gọi tôi là Y Y hay Tiểu Y đều được.”
Nghe thấy những lời này, Tả Chung Hoàng biết mình đã để lại cho đối phương một ấn tượng rất tốt.
Đó chính là lần gặp mặt đầu tiên, việc chụp hình sau đó cũng rất thành công, mặc dù Hứa Y Y đã lăn lộn nhiều năm như vậy trong ngành giải trí, nhưng vẫn không nổi lắm, nhưng mà nói thật, cô đúng là có một cơ thể tỷ lệ vàng!
Mặc quần áo phong cách gì cũng đẹp, dáng người như vậy, là thứ mà mọi phụ nữ đều hâm mộ, là người mà mọi đàn ông đều muốn có.
Nghe anh Thẩm nói, cũng có nguyên nhân mà đã nhiều năm như vậy rồi, Hứa Y Y vẫn không thể nổi tiếng, bởi vì cô đã không chọn đúng ông chủ, cô chọn Cố Trường Nghiệp, là người nổi tiếng thích các em người mẫu chuyên khoe ngực, chỉ cần hở, hắn ta đều muốn dụ dỗ, từ trước đến nay không nhìn ngoại hình, kết quả là đã lãng phí ngoại hình xinh đẹp như vậy của Hứa Y Y, nhưng lại cố chấp không chịu buông tay.
Bởi vì e sợ sự nghiệp của nhà họ Cố, cho nên cô ta vẫn luôn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng mà... cũng may đã phát hiện kịp thời, hai năm gần đây Hứa Y Y đã phát hiện ra Cố Trưởng Nghiệp mặc dù có một chỗ trong nhà họ Cố, nhưng không hề nắm giữ quyền lợi quan trọng gì.
Do đó... Cô đã trèo lên giường của không ít đạo diễn, thậm chí còn biến giả thành thật khi quay cảnh giường chiếu.
Khi Tả Chung Hoàng chụp hình, hoàn toàn không thể gán những cái mác này lên người Hứa Y Y.
Sau khi kết thúc chụp hình, Hứa Y Y tìm Tả Chung Hoàng xin số điện thoại.
Cô cười rất động lòng người: “Vẫn luôn muốn chụp một bộ ảnh nghệ thuật cá nhân, tôi cảm thấy anh chụp ảnh rất đẹp, tất cả đều chỉ cần chụp một lần.”
Tả Chung Hoàng lại được khen đến mức xấu hổ, anh ta đỏ mặt nói: “Tôi... Thật ra thì tôi cho rằng là do dáng người của cô rất đẹp, chụp thế nào cũng đẹp, hơn nữa... Cô nhìn xem, cô đã chụp nhiều ảnh như vậy, nhưng tư thế không hề lặp lại.”
Hứa Y Y cười rất vui vẻ: “Vậy sao?”
Tả Chung Hoàng nói tiếp: “Đúng vậy, hơn nữa... Cô xem, cô đeo phụ kiện gì cũng đẹp.”
Hứa Y Y càng cười vui vẻ hơn: “Được... Lần sau nhất định sẽ tìm anh chụp ảnh, tôi... còn phải quay phim, đi trước nha.”
Tả Chung Hoàng gật đầu, luyến tiếc nhìn theo bóng lưng Hứa Y Y đang rời đi.