CHƯƠNG 93: PHẠM HIỂU LÂM THAY ĐỔI
Gió thu nổi lên, Phạm Hiểu Lâm vừa mới vén lại tóc đã bị thổi loạn, người đàn ông thấy bộ dạng đó bèn tự tay sửa lại tóc cho cô ta.
Phạm Hiểu Lâm có chút không phản ứng kịp, tại sao vậy chứ? Không có ai... dịu dành chỉnh tóc cho cô tôi như vậy.
Phạm Hiểu Lâm từ chối cánh tay người đàn ông đang định chỉnh tóc tiếp cho cô: “Đừng như vậy... Ngàn vạn lần xin đừng... Tôi... Tôi... ”
Phạm Hiểu Lâm không biết nên nói gì, chần chờ lâu, cô tôi nói: “Tôi không thích người khác làm như vậy, chúng ta... cũng chưa thân thiết đến mức đó.”
Đúng vậy, vẫn chưa thân thiết đến mức đó, hai ngày trước còn uy hiếp nhau, sao có thể thân thiết đến vậy chứ!
Người đàn ông dừng một chút, dáng vẻ vừa rồi của cô tôi thực sự rất giống một người, quá giống, thế nên hắn đã quên người trước mặt rốt cuộc là ai.
Anh Thẩm có chút ngượng ngùng thả tay xuống, nói: “Được... Tôi biết rồi, về sau... sẽ không như vậy nữa.”
Vốn còn muốn nói xin lỗi, nhưng bản thân đã rất lâu không nói hai từ “xin lỗi”, đến nước này thực sự vẫn không nói ra được.
Phạm Hiểu Lâm cũng không để ý những điều này, bởi vì cả hai đều hiểu rõ đối phương là hạng người gì.
Phạm Hiểu Lâm phá vỡ im lặng, nói: “Hay là... tôi về trước đây, nếu... bị đạo diễn Phùng biết được, có lẽ anh tôi sẽ tức giận.”
Anh Thẩm cảm thấy câu chân dài não ngắn thực sự được kiểm chứng với Phạm Hiểu Lâm, hiếm khi anh tôi được làm giáo viên một lần, bèn nói: “Cô không cần lo lắng, đạo diễn Phùng sẽ tin cô, dù sao... Cô suy nghĩ xem, bây giờ điều quan trọng nhất với hắn là có được Trình Ngân Hằng, còn cô... chỉ là hắn chưa chơi chán nên tối hôm nay, với hắn mà nói chỉ là một sự khích lệ cho cô.”
Phạm Hiểu Lâm suy tư một chút, cảm thấy anh Thẩm nói thật có lý.
Phạm Hiểu Lâm bất đắc dĩ, có chút đau lòng, là sự thực thì sao, bản thân không thể không sống sót! Phùng Giang... chính là người cô tôi có thể dựa vào.
Cô tôi ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Anh Thẩm, anh có cách tốt hơn sao? Để tôi thoát khỏi cuộc sống như thế, hử?”
Anh Thẩm cũng nghiêm túc: “Nói thật, vì sao tôi phải giúp cô?”
Phạm Hiểu Lâm lại bất đắc dĩ nở nụ cười: “Đúng, là tôi vượt quá quy tắc, ha ha ha... ”
Anh Thẩm lại nói tiếp: “Có điều... nể tình cô giống một người quen cũ của tôi, tôi giúp cô!”
Phạm Hiểu Lâm bắt được hai trọng điểm, một là mình giống một người quen cũ của hắn, hai là hắn nói sẽ giúp cô.
Phạm Hiểu Lâm không biết nên hỏi trước điều gì, chỉ đành cười tiếp tục nghe hắn nói.
Anh Thẩm không để cô tôi thất vọng, nói tiếp: “Tranh thủ thời gian nhiều tìm mấy nơi đi, cô cho rằng Phùng Giang chỉ có một mình người phụ nữ là cô sao? Cô cho rằng những người phụ nữ của Phùng Giang đều trung thành như cô sao? Không thể nào... ”
Một lời này đâm thủng tất cả những chuyện mà Phạm Hiểu Lâm vẫn luôn không hiểu rõ, anh Thẩm nói tiếp: “Cho nên... tranh thủ thời gian, đạo diễn có thế lực hơn đạo diễn Phùng trong giới giải trí nhiều mà, diễn viên nam có thế lực hơn anh tôi cũng rất nhiều, đến lúc đó... e là Phùng Giang chẳng những sẽ không trách cô, mà càng thêm coi trọng cô đó!”
Phạm Hiểu Lâm có chút không dám tin, lẽ nào... đây chính là quy tắc sao?
Đúng vậy, từ khi gia nhập giới này, bản thân cô tôi đã đi theo Phùng Giang, mặc dù không thực sự thích Phùng Giang, nhưng trong lòng vẫn cho rằng một người không thể có hai chủ.
Phạm Hiểu Lâm có chút do dự gật đầu: “Thực sự... là như vậy sao?”
Anh Thẩm không tỏ rõ ý kiến: “Cô có thể chọn không tin tôi, thế nhưng cô phải nghĩ rằng cô là chủ của cuộc đời mình, đừng dựa dẫm vào bất cứ ai, tốt nhất là có thể chịu trách nhiệm với bản thân, hiểu không?”
Thấy biểu cảm nửa hiểu nửa không của Phạm Hiểu Lâm, anh Thẩm nói trực tiếp hơn: “Chính là... cô không thể chỉ dựa vào một mình Phùng Giang, như vậy anh tôi ngã xuống thì cô cũng ngã xuống, cô phải dựa vào rất nhiều người, tuy nói như vậy hơi quá đáng, nhưng cô hãy suy nghĩ một chút, có phải như vậy không?”
Anh Thẩm thề với trời, hắn nói mấy câu đó tuyệt đối không có ý muốn lừa dối Phạm Hiểu Lâm, chỉ đơn giản cảm thấy Phạm Hiểu Lâm cần được khơi thông, nếu không... không có cách nào bình an vô sự tồn tại trong giới này được, cho nên mới nói như vậy.
Còn ý nghĩ của Phạm Hiểu Lâm, hắn cũng không để bụng, nghe thì nghe, không nghe thì có liên quan đến hắn không? Không hề!
Đương nhiên, nếu nghe hắn nói, hắn khẳng định không chỉ giúp cô tôi một chút như vậy, về sau... còn rất dài!
Phạm Hiểu Lâm suy tư một chút, gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi.”
Sau này Phạm Hiểu Lâm nhớ lại những lựa chọn quan trọng của cuộc đời, mười bốn tuổi quay quảng cáo là một lần, lần trả lời này chỉ vỏn vẹn ba chữ “Tôi biết rồi” lại thay đổi hoàn toàn cuộc đời của cô ta.
Phạm Hiểu Lâm nhìn gương mặt cứng ngắc của anh Thẩm, trong lòng có tình cảm diệu kỳ nảy nở.
Anh Thẩm tiếp tục nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, quay về đi!”
Phạm Hiểu Lâm thuận theo gật đầu.
Lâu lắm rồi không có người phụ nữ nào thuận theo, nghe lời, khôn khéo như vậy.
Nhiều lúc, cảm giác của con người đều có qua lại, cho nên mới có kiểu lạm dụng tình cảm, bởi vì có người khiến người tôi thích, hắn cũng không ghét, dĩ nhiên chính là vui vẻ.
Lời anh Thẩm nói có ảnh hưởng rất lớn trong lòng Phạm Hiểu Lâm.
Đến mức nào?
Buổi tối ở cùng Phùng Giang, cô tôi bình thản dùng bữa, gật đầu, vui cười.
Phùng Giang dù gì cũng là đạo diễn, sao có thể không phát hiện.
Anh tôi nói: “Phạm Hiểu Lâm, tôi phát hiện em thay đổi.”
Không gọi cục cưng, cũng không gọi em yêu mà trực tiếp gọi thẳng họ tên, Phạm Hiểu Lâm có chút sợ hãi.
Cô tôi lập tức điều chỉnh tâm trạng của mình, trả lời với giọng ngọt phát ớn: “Không có... Chỉ là... hôm nay em gặp chút chuyện phiền lòng.”
Mặc dù Phùng Giang không cưng chiều duy nhất một người, nhưng Phạm Hiểu Lâm là người phụ nữ theo anh tôi lâu nhất, nói không có một chút xíu cảm tình khẳng định là không thể nào.
Anh tôi quan tâm hỏi: “Sao vậy? Cục cưng bé nhỏ, có phải bà ngoại em lại nằm viện không? Cần... ”
Phạm Hiểu Lâm đặt nĩa xuống: “Không phải, không phải không phải... Không sao cả, chỉ là em... muốn nhận phim của người khác, nhận phim em muốn nhận.”
Phùng Giang cũng không ngốc, Phạm Hiểu Lâm muốn tìm cây đại thụ thứ hai, nhưng vẫn nói với mình, xem ra... vẫn luôn coi trọng mình.
Phùng Giang đương nhiên sẽ không phản đối, Phạm Hiểu Lâm phát triển tốt, chưa chắc sẽ gây bất lợi cho mình!
Phùng Giang giả vờ suy tư, uống một ngụm rượu vang, gật đầu: “Được, cục cưng vui vẻ là được.”
Ha ha ha... Phạm Hiểu Lâm thầm nghĩ: Quả nhiên, đây chính là con người, lợi dụng nhau mà thôi.