CHƯƠNG 50: CHẦN CHỪ
Cố Thành Phan cũng không ngờ lại tìm được Trình Ngân Hằng ở quán nhỏ của Cố Vũ Thành.
Trình Ngân Hằng không biết anh vừa về đã vội vã về nhà, kết quả không thấy cô đâu, chiếc điện thoại có trang bị định vị mà anh mua cho cô bị vỡ nằm ở cửa, giống như một người bệnh bị bỏ rơi đang kéo dài hơn tàn.
Trong lúc tức giận, anh dùng chút lý trí còn sót lại gọi điện cho Thư.
Lúc điện thoại thông, câu đầu tiên Thư nói là: “Thật ngại quá, anh Cố, em không biết hiện giờ chị Hằng đang ở đâu.”
Cố Thành Phan rất muốn chất vấn cô ấy, nếu đã như vậy tại sao còn lừa anh là Trình Ngân Hằng không khỏe trong người, hại anh lo lắng một trận.
Nhưng bây giờ anh không thể nổi cáu với Thư, dù sao… nói thế nào bây giờ Thư cũng là em dâu anh, không nể mặt tăng cũng nể mặt phật.
Anh thấp giọng trả lời: “Biết rồi, chỉ là… Thư Minh, sau này đừng giấu anh nữa.”
Tiếp theo hoàn toàn không để ý tới điện thoại bên kia mà im lặng, cúp điện thoại “tút” một tiếng.
Thư nghe thấy tiếng điện thoại “tút tút tút… ”, ngồi bệt xuống giường.
Biểu cảm của cô ấy có vẻ vô cùng đáng sợ, cô ấy thầm nghĩ: làm sao Cố Thành Phan lại biết tên của cô ấy? Là Trình Ngân Hằng ư? Không, không thể nào, cô gái ấy ngốc chết được, lại cực kỳ giữ vững nguyên tắc của mình, không thể nào vô duyên vô cớ nói những chuyện này với Cố Thành Phan.
Lẽ nào là Cố Thanh? Cũng không thể nào, Cố Thanh căn bản không có hứng thú đối với tên của mình, không cần phải nhiều miệng như vậy.
Vậy… là Vu Mạnh sao? Không đúng, lúc đó mình đã nắm chắc được quan hệ tình địch giữa Vu Mạnh và Cố Thành Phan, anh ấy sẽ không ngốc đến mức chia sẻ với Cố Thành Phan về bí mật chung giữa mình và Trình Ngân Hằng.
“Thư, sao sắc mặt em kém thế?” Lúc này Cố Thanh về: “Đúng rồi, chị dâu… có liên lạc với em không?”
Thư vốn không vui trong lòng, cộng thêm bây giờ ai cũng tìm cô ấy hỏi Trình Ngân Hằng, cô ấy không khỏi bật dậy hét lên: “Sao cứ hỏi em? Sao em biết được? Vô duyên vô cớ không liên lạc với em, em… một trợ lý nhỏ như em có thể làm sao chứ?” Cô ấy hét với Cố Thanh xong, bản thân cô ấy lại khóc trước.
Cố Thanh không ngờ mình chỉ tiện miệng quan tâm lại khiến Thư kích động như vậy, bước lên phía trước an ủi cô ấy, ôm cô ấy thật chặt, dịu dàng nói: “Được rồi được rồi… Là lỗi của anh, anh không hỏi nữa, em đừng khóc, anh thật sự không nỡ thấy em khóc, nhé?” Nói rồi cậu cúi người lau nước mắt cho cô ấy.
Thư nước mắt lưng tròng nhìn Cố Thanh, Cố Thanh đâu có chịu được cám dỗ này, cúi đầu khẽ hôn lên hai bờ môi đỏ mọng, lập tức đầu lưỡi khuấy động, chậm rãi tìm thấy lưỡi của cô ấy, cậu khéo léo ngậm lấy sự mềm mại này, mút lấy.
“Ưm ưm… ” Thư cảm thấy có chút không thở nổi, Cố Thanh thận trọng rời khỏi miệng cô ấy, theo khóe miệng cô ấy mà hôn lên má, lập tức dúi đầu vào cổ cô ấy, mút cắn.
Thư lập tức cảm thấy toàn thân bất lực, mềm nhũn mà ôm lấy lưng Cố Thanh, Cố Thanh cởi quần áo cô ấy, Thư cũng vươn tay ra cởi cúc áo sơ-mi của Cố Thanh, quần áo chầm chậm rớt xuống, Cố Thanh sốt sắng cởi quần.
Cố Thanh biết lúc này mình làm sai rồi, không còn cách nào khác, chỉ có cách này đồng thời giải quyết vấn đề giữa hai người và cũng có thể hóa giải mâu thuẫn.
Tuy bản thân cũng không biết vì sao Thư lại đột nhiên nổi nóng, nhưng những điều này đều không quan trọng, quan trọng là… bây giờ bọn họ cần nhau.
Cố Thanh cười nói: “Ngoan, rắc rối của anh, nói yêu anh đi!”
Cố Thanh tinh nghịch nhìn Thư giãy giụa thân thể mềm mại dưới người, nói tiếp: “Em không nói yêu anh anh sẽ không cho em đâu đấy!” Thực ra lúc này cậu bị giày vò hơn ai hết.
Thư khẽ mở đôi mắt mê người ra, như xin tha mà nó: “Em… ừm, em nói, Cố Thanh… em, em yêu anh… á!” Một câu nói mập mờ mà thôi, Thư cũng không ngờ Cố Thanh lại yêu cầu mình như thế vào lúc này, nhưng không sao, trong lòng mình thật sự có nơi chỉ thuộc về anh ấy.
“Ưm… A… ” Thư vừa khó chịu lại cảm thấy thật thoải mái, nói: “Cố Thanh… á… nhẹ một chút.”
Miệng Cố Thanh ngậm môi cô, Thư chỉ có thể phát ra tiếng “Ư… hừm… ”, ngon tay len lỏi vào tóc Thư, hôn không tiếng động, cộng thêm thời tiết này khiến lòng người xốn xang, khung cảnh như vậy làm chuyện nên làm là thích hợp nhất.
Dưới thân lại tấn công mạnh mẽ lần nữa, Thư đau đớn kêu lên: “Á! Đau… ” Rơi vào đường cùng, Thư chỉ có thể kẹp chặt hai chân.
Cố Thanh tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể an ủi: “Anh nhẹ một chút có được không?” Sao Thư lại không muốn chứ, vì vậy cô ấy cắn chặt đôi môi đỏ mọng, gật đầu.
Cảm nhận được cơ thể thả lỏng, Cố Thanh chậm rãi tiến về phía trước, động tác chậm lại tiếp tục hành động, sau khi Thư quen với tốc độ, cậu lại tăng tốc lần nữa.
Một cảm giác vui sướng kéo tới, Thư khẽ lên tiếng, thân dưới của Cố Thanh phun trào như núi lửa bùng nổ.
Cố Thanh không hề xong việc là bỏ mặc Thư để nhẹ người, cậu ôm chặt lấy Thư, ngủ thật say.
Thư vuốt ve cánh tay bên eo cô ấy, trong lòng có chút chua xót.
Cô đứng dậy đi tới phòng bếp, thực ra cô ấy chưa từng nấu cơm cho người đàn ông nào ngoài bố mình, nhưng vì Cố Thanh, cô ấy bằng lòng rửa tay nấu cơm.
Cô ấy thành thục vo gạo nấu cơm, tiện thể thành thục rửa rau thái rau, bỏ vào chảo xào. Có một số việc chỉ cần học được, dù rất lâu không để ý tới nhưng ra tay lại vẫn rất thuần thục.
Cô ấy làm hai món mặn một món canh, cá chua ngọt, bắp cải nhỏ, canh trứng rong biển. Món ăn không thể đơn giản hơn, như vậy thì ăn mới có cảm giác hương vị gia đình.
Cô ấy đến phòng ngủ, không nỡ đánh thức Cố Thanh, cứ nhìn cậu như vậy, chân mày thanh tú nhã nhặn, đôi môi khiêu gợi, cơ bắp săn chắc có lực, lại biết nấu cơm xào rau như vậy, đây là người đàn ông của cô ấy.
Nghĩ như vậy, trong lòng tỏa ra sự dịu dàng, xốn xang trong tim.
“Em đang nhìn lén anh nhé.” Cố Thanh đột nhiên tỉnh giấc, quệt mũi Thư một cái nói: “Muốn nhìn thì quang minh chính đại mà nhìn, dù sao anh cũng là của em mà.”
Thư liếc cậu một cái nói: “Được rồi, biết ngay là lắm miệng như vậy mà, dậy ăn cơm.” Nói xong quay người ra cửa.
Thư không biết là Cố Thanh ở sau lưng cô ấy cười rất vui vẻ, cậu cảm thấy mình thật hạnh phúc, người mình yêu rửa tay nấu cơm cho mình, không phải ai cũng có thể hưởng thụ.
Cũng là lúc đó, Cố Thanh thề nhất định phải đối tốt với Thư một chút, tốt hơn chút nữa, đến khi không thể tốt hơn.
Cố Thanh ra ngoài, bưng cơm mà Thư đơm cho cậu, gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng, sau đó nhíu mày trước ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong của Thư.
Thư thấy bộ dạng này của cậu thì chậm rãi cúi đầu, Cố Thanh lại cười ha ha nói: “Ha ha ha, ngon thật, không ngờ rắc rối của anh còn có thể nấu ăn cơ đấy, đúng là không ngờ.”
Thư giận nhìn cậu trách móc, Cố Thanh lại ân cần gắp thức ăn cho cô ấy.
Ánh đèn sáng ngời chiếu lên gương mặt ăn như hổ đói của Cố Thanh, lúc này Thư cảm thấy chẳng có gì quan trọng nữa, điều quan trọng nhất cả thế giới chỉ có Cố Thanh, cô ấy cảm thấy cho dù sau này bản thân muốn làm gì cô ấy cũng sẽ đau khổ.