CHƯƠNG 126: CHUẨN BỊ TRỞ VỀ
Tôi nhìn anh, trong lòng đầy đắc ý.
Vì sao? Không liên quan gì đến thích hay không thích, tôi chỉ muốn nhìn Cố Thành Phan mắc sai lầm.
Kết quả, người này lại khen ngược lại.
Anh bước đến, vuốt ve mặt tôi, nói: “Ngân Hằng… bây giờ trong lòng anh trong mắt anh chỉ có em.”
Không chịu nổi lời tỏ tình sến sẩm ngốc nghếch này của anh, không biết tại sao những lời nói ngọt ngào đến bất ngờ lại khiến trái tim tôi có chút đập mạnh và loạn nhịp.
Cố Thành Phan ôm lấy tôi, vùi đầu vào trước ngực tôi, nói: “Ngân Hằng… anh buồn ngủ quá.”
Tôi nghĩ cũng đúng, sao có thể không buồn ngủ được, muộn như vậy mới về, may mà bây giờ tôi không nhận kịch bản nào, nếu không, còn không thể nấu cho anh một bát mì hẳn hoi.
Nghĩ như vậy, tôi quyết tâm, dự xong triển lãm trang phục của Niko, quay xong bộ phim với An Chi nữa, tôi sẽ không nhận kịch bản nữa, nhất định phải chăm sóc thật tốt cho Cố Thành Phan.
Tôi của trước đây chỉ luôn cười nhạo người phụ nữ coi trọng đàn ông, còn bây giờ thì sao?
Tôi toàn tâm toàn ý chỉ muốn chăm sóc thật tốt cho Cố Thành Phan.
Cố Thành Phan cười, nói một cách ngọt ngào: “Ngân Hằng… ngủ đi, ngủ ngon.”
Nằm bên cạnh Cố Thành Phan, trong lòng tôi thấy bình yên.
Tôi tin rằng rất nhiều phụ nữ đều sẽ có lúc bình yên như vậy, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều vì sự tồn tại của một người bên cạnh mình mà trở nên hoàn mỹ.
Dưới màn đêm, Niko cả đêm không ngủ, thứ mua được là chiếc vé máy bay chuyến sớm nhất.
Sáu giờ ngày mai lên đường, sáu giờ tối sẽ có thể đến thành phố G.
Mười hai tiếng đồng hồ, phải làm gì đó để giết thời gian rồi, Niko đứng dậy, pha cho mình một cốc cà phê.
Dù sao cũng không ngủ được, thà nâng cao tinh thần, kết thúc công việc bên này tốt hơn một chút còn hơn mở mắt một cách mơ màng.
Chính vào lúc này, điện thoại reo, cô bước đến nhìn một cái, là Jieke.
Phản ứng đầu tiên trong lòng là, không phải là hành trình của máy bay có vấn đề gì chứ?
Niko thấp thỏm không yên nhận điện thoại: “A lô… có chuyện gì?”
Điều Jieke mang tới không phải là tin xấu, ngược lại có thể tính trên nửa là tin tốt: “Niko, tìm được chung cư Cố Thành Phan ở rồi, không phải là biệt thự trước đây, mà là một căn hộ dưới tên của bất động sản Tinh Tú.”
Nụ cười của Niko thêm sâu, nói như vậy, có thể Cố Thành Phan vẫn chưa từng đưa Trình Ngân Hằng đến căn biệt thự nhỏ tràn đầy ký ức giữa bọn họ.
Niko hài lòng gật đầu: “Được, nghĩ cách lấy được căn hộ bên cạnh bọn họ, tôi cần, còn nữa… cậu cũng cần nhớ chuẩn bị cho tốt một chút, cùng tôi trở về nước thôi!”
Câu trả lời của Jieke vẫn là: “Vâng.”
Tiếp đó lại dường như nhớ ra điều gì đó nói: “Cả ngày hôm nay đều không có tin tức của anh Dương, mười hai giờ đêm thường ngày đều sẽ báo cáo đúng giờ.”
Niko khẽ nhấp một ngụm cà phê, dường như đã biết rõ một chút gì đó, cô nhẹ giọng nói: “Không sao… lúc tôi trở về sẽ liên lạc với anh ấy đầu tiên. Đúng rồi, An Chi thế nào rồi?”
Jieke thở dài một chút: “Tất cả người theo dõi An Chi không phải để mất dấu thì lại là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô An Chi đương nhiên không có bản lĩnh này, tôi đoán…”
Nói đến đây, Jieke cố ý dừng lại một chút, cho đến khi Niko lên tiếng: “Cứ việc nói ra.”
Jieke lúc này mới yên tâm to gan nói: “Tôi phỏng đoán bản thân cô An Chi chắc chắn không biết chúng ta phái người theo dõi cô ấy, nhất định có người khác đứng sau lưng cô ấy. Còn về chuyện đó là ai, tôi không có cách nào suy đoán, nhưng… thế lực không thể khinh thường, bởi vì người theo dõi cô An Kỳ sau đó đều thà chịu bồi thường khoản tiền lớn vì vi phạm hợp đồng, cũng không muốn làm việc cho chúng ta nữa.”
Niko đột nhiên cảm thấy cần xem trọng chuyện này thêm một chút.
Dù sao… nói thế nào đây?
Giữa mình và An Chi, là vô cùng hiểu rõ nhau, lẽ nào… cô ấy vẫn sẽ có chuyện giấu mình sao?
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, cũng không phải là không thể.
Dù sao… chính mình cũng có những bí mật chỉ có lòng mình mới hiểu.
Niko nói với Jieke ở đầu bên kia: “Chuyện này cần coi trọng, tốt nhất nên mau chóng điều tra rõ ràng, người phía sau An Chi rốt cuộc là ai. Còn nữa… phải tiếp tục theo dõi An Chi, hiểu chưa?”
Jieke vẫn là câu nói đó: “Vâng.”
Niko lại uống một ngụm cà phê, sau đó nói: “Được, vậy tôi cúp máy đây.”
Cúp điện thoại, nhìn chằm chằm về nơi xa hồi lâu, trong lúc không để ý trời đã dần sáng.
Trong căn nhà tối tăm nơi thành phố G, Hoắc Thành Danh ngồi trên một chiếc ghế màu vàng, chiếc ghế này là bằng vàng thật.
Anh ta ngồi dựa vào lưng ghế, tay trái đặt lên trên tay cầm, tay phải chốc chốc lại nghịch bật lửa.
Mở ra, đóng vào, lại mở ra, lại đóng vào.
Xung quanh anh ta đều là người mặc đồ đen, hai người mặc đồ đen bên cạnh ghế là khỏe mạnh nhất, trong tay mỗi người đều có… súng.
Quỳ trước mặt anh ta là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bị hai người mặc đồ đen dùng miệng súng chỉ vào.
Hoắc Thành Danh chẳng buồn lên tiếng.
Ngược lại là người ở xung quanh nói thầm bên tai Hoắc Thành Danh: “Tên này, trước đây là một kẻ cắp chuyên nghiệp, không biết tại sao lại nhận chỉ thị của Niko theo dõi cô An Chi. Nhưng… tôi nghe nói trong nhà tên này có mẹ già đang bị bệnh nặng.”
Hoắc Thành Danh gật đầu, tỏ ý anh ta biết rồi.
Anh ta cúi người, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên hồi lâu, đưa ánh mắt về phía hai người đang chỉ miệng súng vào người kia.
Hai người thu súng lại, còn chân đứng ngay ngắn.
Anh ta cúi đầu, ngửi một chút mùi trên người người đàn ông trung niên, một mùi mồ hôi hôi thối nồng nặc truyền đến.
Tạm xong rồi, sự kinh hãi ở mức độ này chứng tỏ sự uy nghiêm của mình là đủ rồi.
Hoắc Thành Danh lên tiếng hỏi: “Anh họ gì?”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Hoắc Thành Danh một chút, ngay sau đó liền cúi đầu càng thấp hơn.
Người đàn ông run lẩy bẩy quỳ, giọng nói run rẩy trả lời: “Tôi… tôi… tôi… tôi họ Lý.”
Nói liền mấy chữ “tôi”, cắn răng một cái, cuối cùng cũng nói rõ ràng được họ của mình.
Hoắc Thành Danh với dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ, ngay sau đó nhẹ giọng lên tiếng hỏi: “Ồ… Anh Lý, tại sao anh phải theo dõi An Chi vậy?”
Tên họ Lý trả lời ấp a ấp úng: “Tôi… tôi… tôi vì kiếm tiền, đã nhận… đã nhận… chỉ thị của người tên là Kiệt Khắc.”
Quả nhiên là bọn họ. Xem ra… nhất định phải ra tay, gặp gỡ người này rồi!
Anh Hoắc lại hướng ánh mắt về phía người mặc đồ đen.
Người đó cầm một vali đến, mở nắp ra, bên trong đầy ắp tiền polime màu xanh .
Hoắc Thành Danh hạ giọng nói: “Số tiền này đủ để anh sau khi bồi thường tiền vi phạm hợp đồng còn chữa khỏi bệnh cho mẹ già anh nữa. Nhớ lấy… sau này, đừng tìm cách theo dõi An Chi nữa.”
Tên họ Lý đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó dập đầu nói lớn: “Cảm ơn, cảm ơn anh Hoắc. Đại ân đại đức của anh, tôi… tôi kiếp sau sẽ báo đáp.”