CHƯƠNG 2: NGỦ CÙNG TÔI THÊM LẦN NỮA
Đúng vậy, tôi muốn kết hôn rồi, tôi đã bị gục ngã trước sự ấm áp hiện tại.
Cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Cố Thành Phan nữa, một năm nay anh rất tốt với tôi, nhưng vẫn thiếu sự ấm áp mà tôi muốn.
Có lẽ một năm nay, cuộc sống mà tôi trải qua quá lạnh lẽo, nên sau khi Vu Mạnh mở miệng, tôi mới không chút do dự mà đồng ý với anh ấy.
Dưới sự để mắt của anh, cuối cùng cũng dọn dẹp xong, tôi thở phào một hơi.
“Anh Cố, vậy tôi đi trước đây.”
Lúc tôi đang định rời đi, tay của Cố Thành Phan liền ấn chặt lấy cánh tay đang xách vali của tôi, tôi nghi hoặc nhìn anh, Cố Thành Phan, đây là ý gì.
“Hôm nay còn chưa hết ngày.”
Cố Thành Phan, nhất định phải tính toán chi li như vậy ư, một ngày cũng không bỏ qua được sao?
“Vậy anh định làm gì?”
“Ngủ với tôi thêm một lần nữa.” Anh nhìn chằm chằm tôi, gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Thì ra là vậy, cũng đã ngủ cùng một năm rồi, vẫn còn bận tâm một ngày này ư.
Tôi đặt vali sang một bên, giả vờ bình tĩnh: “Được.”
Tôi không biết câu nào mình vừa nói đắc tội với anh, Cố Thành Phan trực tiếp tóm lấy tôi, ném tôi lên giường, không đợi tôi có phản ứng, cả người đã phủ lên người tôi.
Áo choàng tắm không biết từ lúc nào đã bị cởi rồi, cơ thể nóng như lửa của anh một dần dần làm đốt cháy lý trí của tôi.
Trên xương quai xanh truyền đến sự đau đớn, tôi dùng sức nắm lấy khăn trải giường trên người, chỉ một lần, một lần cuối cùng.
Từ sau ngày hôm nay, tôi sẽ một lòng một dạ với Vu Mạnh, đối xử chân thành với một người đàn ông.
Tôi kìm nén sự sung sướng mà người đàn ông này mang đến cho tôi, hàm răng cắn lấy cánh môi, đột nhiên Cố Thành Phan ngừng tất cả động tác.
Tôi mở mắt, anh cao ngạo nhìn xuống tôi, ánh sáng tỏa ra trong đôi mắt kia, như đang phán xét điều gì.
Ngón tay anh nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt của tôi, cảm giác tê dại khiến tôi có chút không biết làm thế nào. Ngón tay đang vẽ lên vành môi của tôi, đột nhiên cạy ra, nhét vào.
“Em đang kìm nén cái gì chứ? Rên lên đi.”
Tôi trước đây luôn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hôm nay không hiểu sao, lại cứ muốn đối đầu với Cố Thành Phan, mặc dù rất đau rất khó chịu, nhưng tôi vẫn kìm lại.
Anh dường như rất không hài lòng, tạo ra những dấu ấn đau đớn trên người tôi, đau rát, anh không hề có ý định nhẹ nhàng hơn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, ánh sáng bên ngoài vô cùng chói trang, chắc cũng đã trưa rồi.
Tôi cho rằng Cố Thành Phan đã đi rồi, thật không ngờ anh lại đứng trước cửa sổ, trên tay kẹp một điếu thuốc, gạt tàn thuốc trên bàn đã gần đầy, trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá nồng đậm, không biết anh đã hút bao nhiêu.
Trước kia, lúc tôi tỉnh lại, Cố Thành Phan hầu như sẽ không ở bên cạnh tôi, dẫn đến mặc dù một năm nay chúng tôi làm hết tất cả các chuyện thân mật, nhưng lại không hề hiểu đối phương.
“Anh Cố, anh vẫn còn ở đây ư.”
Cố Thành Phan vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, tôi hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, rốt cuộc tôi đang nói cái gì vậy.
Lúc này, tôi nên thức thời một chút, thu dọn đồ đạc rời đi, chứ không phải là ở lại, cứ như thể đang cố ý kéo dài thời gian.
“Trình Ngân Hằng, chúng ta bàn một vụ giao dịch được không.”
Đúng lúc tôi thu dọn xong tất cả mọi thứ, định mở cửa rời đi, anh bất thình lình lên tiếng.
Tôi ngẩn người tại chỗ, suy nghĩ lập tức quay về một năm trước, anh hình như cũng nói như vậy.
“Trình Ngân Hằng, chúng ta bàn một vụ giao dịch, em bán thân cho tôi, tôi có thể cho em tất cả những thứ em muốn… ”
Cố Thành Phan làm được rồi, một năm nay, tôi có tiền, có danh tiếng... Có được mọi thứ tôi mong muốn, nhưng hiện tại tôi dường như trở nên càng tham lam hơn, muốn tìm một người đàn ông tốt sống bên nhau.
“Gả cho tôi.” Anh lạnh lùng phun ra ba chữ, nặng nề gõ vào trái tim tôi.