CHƯƠNG 52: KIÊU HÃNH
Tôi nhìn Vu Mạnh, anh ấy đang nhìn Cố Thành Phan đứng trên sân khấu với vẻ khen ngợi.
Tôi cảm thấy rất vui vẻ, vui vì cái gì ư? Bởi vì, đây là người đàn ông của tôi, hơn nữa loại hoa mà tôi thích nhất chính là tường vi! Mặc dù ca từ không rõ ràng nhưng tôi cảm thấy anh viết bài hát này cho tôi.
Lúc này, Cố Thành Phan đưa micro lên sát miệng: “Cảm ơn! Cảm ơn tràng pháo tay của mọi người, tôi là “Nhị Nguyệt Phong”, tôi rất vui vì được biểu diễn cho quý vị nghe ca khúc mà tôi sáng tác cho vợ mình. Cô ấy... Cô ấy chắc cũng đang ở dưới sân khấu. Đúng vậy, tôi đã kết hôn rồi, thực sự rất xin lỗi vì đã thông báo hơi muộn, mong mọi người thông cảm... ” Anh ngừng lại một chút, thở hổn hển rồi lại tiếp tục: “Còn nữa... Những cô gái thích tôi... Ừm... Bao gồm cả những người yêu thầm, những người thẳng thắn bộc lộ tình cảm hay những người theo đuổi mãnh liệt nhưng không có được tôi, các bạn đừng buồn. Tôi sẽ sống thật tốt nên hy vọng các bạn cũng sẽ hạnh phúc, những thứ tôi không thể cho các bạn, mong rằng người khác có thể thay tôi mang đến cho các bạn. Cảm ơn mọi người!”
Ngay lúc này, tôi bỗng nhiên nhìn thấy mấy cô gái ở dưới sân khấu bật khóc nức nở.
Tôi ra vẻ khinh thường: “Có cần đến mức đó không? Còn cả những người yêu thầm, những người thẳng thắn bộc lộ tình cảm và những người theo đuổi mãnh liệt nữa cơ đấy.” Tôi bĩu môi tỏ ra không tin, mặc dù Cố Thành Phan đẹp trai miễn bàn, nhưng tôi thực sự không tin nổi mấy người kia lại có thể xúc động đến mức này.
Cố Vũ Thành thì thầm bên tai tôi: “Còn đến mức này nữa à, những người được mời đến buổi tiệc ăn mừng hôm nay của anh chỉ toàn là những vị khách lâu năm, đương nhiên mọi người sẽ được uống rượu miễn phí. Trong số đó có rất nhiều người nghe tin hôm nay “Nhị Nguyệt Phong” sẽ đến biểu diễn nên khóc lóc xin anh phá lệ, thế nên anh mới để cho họ vào đấy.”
Tôi vẫn không tin mà chỉ nhìn Cố Vũ Thành với vẻ thờ ơ, bình thường anh ta rất thích lừa gạt người khác, tôi không muốn tin anh ta thêm một lần nào nữa.
Anh ta bỗng nhiên trở nên nóng nảy, những lời nói ra giống như để giải thích cho rõ ràng hơn: “Ừm, em vẫn không tin chứ gì. Hôm nào đấy, anh sẽ tổ chức fanmeeting của “Nhị Nguyệt Phong” ở đây để dọa chết em, em cứ chờ đấy.”
Nói xong, anh ta chỉ tay về phía đám người kia: “Cô gái tóc ngắn kia đã hai mươi lăm tuổi rồi nhưng vẫn chưa lấy chồng chỉ vì chờ Cố Thành Phan lớn đấy.” Tiếp theo, anh ta lại chỉ tay về hướng khác: “Cô bé tóc dài kia mới chỉ thích Cố Thành Phan ba năm, nhưng năm nay cô bé mới mười sáu tuổi. À không, còn chưa đủ mười sáu.”
Sau đó, anh ta chỉ tay về phía một cô gái đang vừa hút thuốc, vừa uống rượu giữa đám người: “Cô gái kia khá thê thảm, cô ấy đã thích Cố Thành Phan chín năm trời rồi. Năm nay Cố Thành Phan hai mươi hai tuổi, cô ấy hai mươi mốt, tính ra cô ấy đã thích Cố Thành Phan từ năm mười hai tuổi đến giờ. Vì Cố Thành Phong, cô ấy đã trở nên điên cuồng như thế, hì hì hì... ” Cố Vũ Thành bỗng nhiên im lặng, nhưng tôi lại bắt đầu cảm thấy tò mò nên vội vàng hỏi thêm: “Cái gì chứ?”
Cố Vũ Thành tỏ ra thương xót: “Đúng là rất thê thảm, ngã gãy chân, gãy cả tay, suýt nữa còn mất mạng. Anh nói với em, chuyện là như thế này... ”
“Khụ khụ... ” Cố Vũ Thành còn chưa kịp nói rõ đầu đuôi câu chuyện thì Cố Thành Phan đã đi xuống khỏi sân khấu.
Anh nhìn tôi rồi lại nhìn Cố Vũ Thành, Cố Vũ Thành xấu hổ cúi đầu xuống, đẩy hết mọi trách nhiệm cho tôi. Anh ta cắn ngón tay rồi nói : “Là em dâu đấy, em dâu cứ kéo tôi lại hỏi cái này cái kia.”
Tôi tức giận: “Tôi... Anh... ”
Cố Thành Phan mỉm cười hỏi: “Đúng thế không mèo con?”
Tôi tủi thân lắc đầu, Cố Thành Phan bỗng nhiên bật cười, cười rất rạng rỡ: “Tôi tin em.”
Nói xong câu “tôi tin em”, Cố Thành Phong đứng im tại chỗ cười tươi rói, vậy nên anh không biết con sóng trong lòng tôi cuộn trào mạnh mẽ đến mức nào.
Câu nói này chắc là lời tỏ tình hay nhất thế gian. Sau khi nghe xong, tôi bỗng nhiên cảm thấy rất vui vẻ.
Tôi tự cảnh cáo bản thân: Trình Ngân Hằng ơi là Trình Ngân Hằng, đừng có vô dụng thế chứ. Người ta chỉ tùy tiện nói ra một câu “tôi tin em” thôi mà, có cần phải kích động đến thế không.
Nhưng nhìn thấy nụ cười của Cố Thành Phan, tôi vẫn nguyện say đắm.
Nhìn thấy dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi của tôi, Cố Thành Phan trêu chọc: “Sao thế? Tôi chỉ đi ra nước ngoài một chuyến mà em đã nhớ tôi như thế rồi ư?”
Tôi gật đầu rồi lắc đầu theo phản xạ có điều kiện, sau đó mới liếc mắt nhìn anh: “Những ngày anh không ở đây, tôi sống rất ổn, tôi cần phải nhớ anh ư? Anh Cố, xin anh hãy tự trọng.”
Cố Thành Phan không giận mà lại mỉm cười, anh tiến lại gần tôi hơn, gương mặt của chúng tôi sắp dính chặt vào nhau rồi.
Anh nói rất nhỏ, chỉ đủ cho hai chúng tôi nghe thấy: “Ồ, vậy à? Thế thì anh phải tự trọng hơn rồi!” Nói xong, anh chuẩn bị cúi đầu hôn tôi.
“Nhị Nguyệt Phong.” Lúc này, phía sau lưng Cố Thành Phan có người cất tiếng gọi, đó chính là cô gái từng bị gãy tay gãy chân mà Cố Vũ Thành vừa nhắc đến.
Cô gái đó đi về phía tôi, gật đầu với tôi rồi quay sang hỏi Cố Thành Phan: “Cô đây là người vợ mà anh nói à?”
Cố Thành Phan gật đầu: “Đúng thế, cô ấy chính là vợ của tôi.”
Cô gái cười bất đắc dĩ rồi nghiêng người, giơ tay ra tự giới thiệu: “Chào chị, tôi là Trần Diệp Thanh, Nhĩ Đông Trần, là tác giả của Diệp Thanh.”
Tôi nắm lấy bàn tay người đã từng là tình địch của mình, ngón tay của cô ấy hơi lạnh, trên ngón trỏ có một vết sẹo be bé.
Tôi híp mắt cười thật tươi rồi nói với Trần Diệp Thanh: “Chào cô, tôi là ca sĩ mới tới, tôi là Nguyệt Lệ Hoa.”
Sau khi buông tay ra, cô ấy mỉm cười: “Tôi biết chị là Trình Ngân Hằng, ha ha.”
Sau đó, cô ấy quay đầu về phía Cố Thành Phan, hết nhìn tôi rồi lại nhìn anh: “Em nghĩ chắc em biết vì sao anh lại chọn chị ấy rồi, lúc chị ấy vừa cất giọng hát bài “Đoàn tụ” thì em biết mình đã thua. Em thua bởi vì sự rộng lượng, bao dung và thản nhiên của chị ấy đối với anh.”
Tôi cảm thấy hơi buồn bực, tôi chỉ cười và bắt tay với cô ấy, hát một ca khúc do Cố Thành Phan sáng tác. Thế mà cô ấy lại nói như thể tôi là nhân vật chính hiền lành, tốt bụng trong truyện cổ tích.
Tôi cảm thấy người ta đã khen mình như thế rồi, nếu như không cho hai người bọn họ chút thời gian riêng tư thì nhỏ mọn quá.
Vì vậy, tôi gật đầu rồi nói: “Vậy... Hai người cứ nói chuyện đi, tôi ra ngoài hít thở không khí một lát.” Nói xong, tôi mỉm cười rời khỏi đó.
Nhìn bóng lưng sắp rời đi của Trình Ngân Hằng, Cố Thành Phan cười khổ, anh nói với Trần Diệp Thanh: “Vợ tôi... Không biết gì về quá khứ của tôi.”
Trần Diệp Thanh sặc rượu: “Cái gì? Không biết ư! Vậy thì tại sao chị ấy lại hát bài “Đoàn tụ” của bọn anh? Những người biết chuyện giữa anh và Mễ Ninh Khanh đều biết rõ ca khúc đấy anh viết riêng cho cô ấy.”
“Xuỵt... ” Cố Thành Phan làm động tác “xuỵt” rồi nói: “Vậy thì cô cũng biết những bài hát tôi sáng tác không chỉ có mỗi ca khúc này đúng không, vợ tôi chỉ xem “Đoàn tụ” như một bài hát bình thường mà thôi.”
Trần Diệp Thanh hỏi: “Vậy bài hát “Tặng em một đóa tường vi được không” thì sao? Bài hát này anh viết tặng chị ấy đúng không?”
Cố Thành Phan thẳng thắn gật đầu: “Diệp Thanh, thực sự rất xin lỗi cô, nhưng... Tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng được.”