CHƯƠNG 43: VU MẠNH, NÚI TÌNH NHÂN VÀ CẦU VỒNG
Tôi mang cháo đi vào, Vu Mạnh nhìn thấy tôi, cười như một đứa trẻ, anh ấy nói: “Ngân Hằng, lại đây, anh vừa xin bác sĩ hôm nay ra viện, chúng ta đi leo núi được không?”
Bên ngoài nắng đẹp, hôm qua mới mưa xong, hôm nay không khí vô cùng trong lành, tôi đồng ý: “Được! Có điều anh phải ăn cháo đã.”
Anh ấy ngoan ngoãn ăn cháo, tôi bật tivi, đang chiếu tình hình khu vực bị thiên tai. Đột nhiên, tôi nhìn thấy Cố Thành Phan.
Phóng viên hỏi: “Anh Cố, xin hỏi chuyến này anh đại diện thành phố đưa vật tư cứu trợ thiên tai tới, phải chăng có mục đích đặc biệt gì?”
Cố Thành Phan không hề nghĩ ngợi trả lời: “Tìm người.”
Phóng viên hỏi tiếp: “Xin hỏi, người anh Cố tìm là ai?”
Cố Thành Phan có chút không vui nhìn về phía ống kính: “Mọi người có thời gian có thể quan tâm đến vùng thiên tai hơn một chút không? Đến lúc này rồi còn nhiều chuyện về chuyện riêng của tôi là có ý gì? Tôi đến tìm một người phụ nữ, là người yêu cũ của tôi, được rồi chứ?”
Nói xong anh liền nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, phóng viên cũng không dám tiến lên hỏi nhiều. Nhưng… trong đầu tôi vẫn lặp lại mấy câu nói kia của anh: tìm người. Tìm một người phụ nữ, là người yêu cũ của tôi.
Hiển nhiên người phụ nữ này không thể nào là tôi, vậy thì, ngay cả chào hỏi cũng không có một tiếng, Cố Thành Phan chỉ vội vàng để lại một tờ giấy rồi đi tìm người trước, rốt cuộc là ai đây? Là ai mà quan trọng với anh như vậy, anh có thể bỏ mặc tôi không quan tâm.
Vu Mạnh ăn cháo xong, xuống giường tắt tivi đi, nói: “Đi thôi, chúng ta đi leo núi.” Nói xong anh ấy liền đi ra khỏi phòng bệnh.
Tôi gật đầu, theo sát phía sau.
Núi Tình Nhân là ngọn núi mà rất nhiều cặp đôi phải leo trong thành phố G, cho nên trên đường đi lên đỉnh núi không khỏi có các cặp đôi tay nắm tay hoặc là dựa vào nhau lên xuống núi. Đương nhiên cũng có một số nhóm nhỏ, chỉ là những người lên núi để ngắm phong cảnh.
Trong bầu không khí này, một nam một nữ là tôi và Vu Mạnh hiển nhiên không phù hợp.
Đột nhiên Vu Mạnh đi tới nắm tay tôi. Tôi muốn tránh khỏi nhưng anh nắm thật chặt, nói: “Để anh nắm tay em một lúc đi, đến đỉnh núi rồi anh sẽ buông ra. Nếu không hai chúng ta rõ ràng không giống với mọi người!”
Tôi tức giận: “Vu Mạnh, anh thật sự không thuốc chữa rồi, anh cứ cam tâm làm lốp dự phòng như vậy sao?”
Vu Mạnh kéo tay tôi, vừa đi vừa cười nói: “Không cam lòng, nhưng có thể làm lốp dự phòng cho ngôi sao lớn Trình Ngân Hằng thì vô cùng vinh hạnh.”
Gương mặt giấu dưới cổ áo của tôi trầm xuống, nói: “Anh cẩn thận một chút, ở thành phố G em vẫn rất nổi tiếng đấy được không? Nếu bị người khác nhận ra chúng ta sẽ bị vây quanh.”
Vu Mạnh gật đầu: “Được, anh biết rồi, thưa cô Ngân Hằng.”
Trong nháy mắt, tôi cảm nhận được thời chúng tôi còn yêu nhau, Vu Mạnh luôn nắm tay tôi đi đến khắp nơi, ăn các loại đồ ăn ngon, chơi các trò chơi vui vẻ. Lúc này, nói không động lòng chút nào chắc chắn là giả.
Nhưng, một là, tôi không thoát được sự ràng buộc của Cố Thành Phan, cho dù bây giờ tôi đang cố gắng khống chế tình yêu của mình dành cho anh, thế nhưng tôi có vẻ như không khống chế được mà càng lúc càng thích anh. Hai là, cho dù tôi và Vu Mạnh ở bên nhau, anh ấy cũng sẽ không hạnh phúc, ngược lại sẽ bị tổn thương, tôi đã tổn thương anh ấy đủ nhiều rồi, không thể lại không quan tâm gì mà tổn thương anh ấy nữa, dù gì… người đã từng yêu không phải nói quên là có thể quên được.
Những người thề non hẹn biển nói yêu một người là có thể quên người còn lại, có lẽ người đó hoặc là không thật lòng yêu người trước, hoặc là sẽ không yêu người sau, hoặc là chưa từng yêu đương.
Những người thật sự đã yêu đều biết, mỗi một người bạn yêu đều sẽ để lại một dấu vết trong lòng bạn, người đó vừa xuất hiện, dấu vết đó sẽ bừng sáng lên, nhắc nhở bạn, gợi lên tất cả những gì hai người đã từng trải qua, không có ai sẽ quên hoàn toàn, cho dù cuối cùng buông tay, nhưng ký ức vẫn tổn tại, mãi tồn tại.
Khi đi ngang qua gốc cây Nguyệt Lão, Vu Mạnh cười nói: “Không có lá cây, có những sợi dây đỏ này trang trí trông cũng đẹp mắt thật.”
Tôi cười anh: “Đúng vậy, Vu Mạnh, anh đúng là vẫn chưa trưởng thành, cây Nguyệt Lão này thích hợp với anh nhất.”
Vu Mạnh cười nói: “Ài, nếu đã như vậy, chúng ta cũng treo hai sợi được không.” Nói xong anh liền đi mua dây đỏ.
Dây đỏ kia chắc là làm từ vàng, đắt kinh người, người kia vừa mở miệng đã nói trăm sáu một sợi, gắn vào nhau là ba trăm hai, kết hợp lại trăm năm hòa hợp.
Tôi đang định trả giá, Vu Mạnh lại hào sảng lấy ra một tờ tiền màu xanh trả tiền.
Người bán dây đỏ kia nhận được tiền, vui hớn hở nói: “Dây đỏ này chuẩn lắm đấy, nếu một năm sau quay lại phát hiện dây đỏ của hai người vẫn còn, chứng tỏ hai người nên ở bên nhau.”
Vu Mạnh không hiểu hỏi: “Sao chúng tôi biết được dây đỏ nào là của chúng tôi?”
Tôi kéo anh ấy: “Anh đừng mất mặt nữa, anh không nhìn thấy mỗi một sợi dây đỏ đều không giống nhau sao. Có cái thì thành vòng tay, có cái treo đồ bên trên.”
Lúc này Vu Mạnh mới chú ý tới, mỗi sợi dây đỏ đều có điểm đặc biệt của mình, Vu Mạnh gần như không nghĩ ngợi gì liền lấy nhẫn ra chuẩn bị buộc vào dây đỏ.
Tôi bất đắc dĩ: “Vu Mạnh, anh không sợ người khác sẽ vì thèm chiếc nhẫn của anh mà lấy dây đỏ đi sao?”
Vu Mạnh không nghe lời, vẫn buộc nhẫn lại sau đó treo lên cây.
Anh ấy treo xong quay đầu lại cười với tôi: “Thế này đi, sang năm chúng ta lại đến xem, xem sợi dây đỏ này còn ở trên cây hay không, nếu vẫn còn vậy thì chúng ta liền ở bên nhau nhé! Thế nào?”
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu bước đi, Vu Mạnh đuổi theo tôi, nắm tay tôi, giống như một đứa trẻ.
“Lộp bộp lộp bộp… ” Đột nhiên có mưa, chúng tôi không mang theo ô, Vu Mạnh cởi áo xuống làm ô, che trên đầu chúng tôi, nhanh chóng chạy đến lều tránh mưa.
Tôi nhìn Vu Mạnh vừa mới từ bệnh viện ra, có chút lo lắng, Vu Mạnh nhìn thấu lo lắng của tôi, nói: “Không sao, chỉ là trận mưa mà thôi, lát nữa xuống núi đặt phòng nghỉ ngơi một chút là được rồi.”
Nói rồi Vu Mạnh xoa xoa đầu tôi, tôi nhìn anh ấy, anh ấy cũng nhìn tôi, đúng lúc hai người càng lúc càng gần, tôi phát hiện hết mưa rồi, ánh mắt liếc về phía có cầu vồng.
Tôi chỉ vào cầu vồng, vui vẻ nhảy cẫng lên: “Vu Mạnh, anh xem, có cầu vồng, cầu vồng.”
Vu Mạnh sờ mũi một cái, lấy di động ra, chụp lấy mấy tấm hình.
Bởi vì trời mưa, chúng tôi không chuẩn bị lên núi tiếp nữa, trên đường xuống núi, chúng tôi nhìn thấy không ít cặp đôi đang chụp ảnh tự sướng với cầu vồng.
Vu Mạnh lấy di động ra, nói: “Đến cũng đến rồi, chúng ta cũng chụp một tấm đi!” Tôi nghĩ, dù sao cũng đã đồng ý đến đây với anh ấy rồi, dù sao sau khi trở về cũng không liên lạc nữa, liền gật đầu một cái đồng ý.
“Tách tách… ” Một tấm hình chụp chung tôi, Vu Mạnh và cả cầu vồng ra đời.
Vu Mạnh hài lòng nở nụ cười: “Trình Ngân Hằng, ngoài miệng em nói không muốn, nhưng cười lại rất vui vẻ!”
Tôi không phục: “Em có nói không muốn sao? Không phải em đồng ý rất sảng khoái sao?”
Vu Mạnh vô cùng kinh ngạc: “Vừa rồi rõ ràng vẻ mặt của em là không tình nguyện.”
Tôi vặn lại anh: “Anh là giun đũa à, anh biết em không tình nguyện.” Nói xong tôi liền đi, tôi nghe thấy tiếng bước chân Vu Mạnh đuổi theo.
Sau khi xuống núi, Vu Mạnh đặt một phòng, vì sợ lạnh nên muốn tắm rửa rồi mới về.
Vu Mạnh cởi áo, đưa cho tôi một cái khăn lông, bản thân anh ấy cũng cầm một cái khăn lông lau tóc.
Tôi cởi bỏ áo khoác, vì bên trong mặc quần áo màu trắng, mưa xong, thân thể dính nước mưa ướt nhẹp, đường cong của tôi như ẩn như hiện, Vu Mạnh cởi quần áo ra, quay đầu lại nói với tôi: “Ngân Hằng, em đi tắm trước đi!”
Anh ấy nói, cầm lấy khăn mặt lau tóc cho tôi, tôi để mặc anh ấy lau, mặt đỏ lên, Vu Mạnh dần dần tới gần tôi, yết hầu cuộn xuống, tôi biết điều này thể hiện cái gì, anh ấy muốn hôn tôi, tôi muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, dù sao Cố Thành Phan cũng đến vùng động đất vì đàn bà, tại sao tôi không thể ở bên người tôi yêu. Huống hồ hôn ước của chúng tôi chỉ là vì cùng có lợi mà thôi.
Nghĩ như vậy tôi tiến lên đón lấy môi của Vu Mạnh, trước đây khi còn bên nhau cũng từng hôn, Vu Mạnh đặc biệt thích cắn môi dưới của tôi.
Sau đó tôi phát hiện hôm nay Vu Mạnh có gì đó không đúng, toàn thân anh ấy nóng ran, bàn tay nóng bỏng kia chậm rãi xẹt qua cổ áo tôi, hiển nhiên anh ấy không thuần thục như Cố Thành Phan.
Anh ấy thận trọng xoa bờ ngực tròn trịa, giống như đây là một vật trân quý.
“Ngân Hằng.” Anh ấy khẽ cắn vào vành tai tôi nói: “Cho anh được không?”
Trong đầu tôi hiện lên khoảnh khắc Cố Thành Phan trả lời phóng viên, không chút do dự mà gật đầu.
Đạt được sự cho phép của tôi, Vu Mạnh nhẹ nhàng cởi nội y của tôi ra, quần áo dần dần rơi xuống, lộ ra vai, Vu Mạnh ngây người, hôn lên bờ vai thơm của tôi, khẽ cắn.
“Ư hưm, nhẹ một chút… Vu Mạnh.” Tôi giữ lấy lưng Vu Mạnh, không dám tưởng tượng đây lại có thể là lực đạo mà người dịu dàng như anh ấy có thể sử dụng.
Vu Mạnh thận trọng cắn nhẹ, tôi cởi bỏ quần áo và trang sức, cánh tay lạnh như băng ôm chặt lấy cổ anh ấy: “Vu Mạnh, anh yêu em không?” Bàn tay to của Vu Mạnh ôm chặt lưng của tôi, tay phải giữ lấy eo thon của tôi: “Đương nhiên anh yêu em!”
Vậy được rồi, dù sao Cố Thành Phan cũng không yêu tôi, chi bằng tôi ở bên một người yêu tôi đi.
Tôi chủ động hôn môi Vu Mạnh, nhưng lại không có cảm giác gì, Vu Mạnh nhiệt tình hôn đáp lại tôi, khi tôi cảm thấy sắp không thể thở nổi, anh ấy buông ra, nhẹ nhàng hôn cổ tôi, để lại một dấu ấn màu đỏ.
Không biết Cố Thành Phan nhìn thấy sẽ có cảm tưởng như thế nào nhỉ, tôi nhô vai lên: “Vu Mạnh, em muốn anh trồng một trái dâu trên vai em.” Vu Mạnh cười ngậm lấy bả vai tôi: “Ư hừm… ” Anh ấy mút cắn hơi mạnh, tôi không nhịn được thốt ra một tiếng khe khẽ.
Anh ấy nhìn tôi, tôi tỏ vẻ thẹn thùng, Vu Mạnh lại nâng niu bờ ngực của tôi như vật quý, mút cắn nhẹ quả nho nhỏ của tôi.
“A… Ưm… Vu Mạnh.” Ngón tay tôi mạnh mẽ cấu lấy lưng anh ấy, Vu Mạnh đắc ý liếc nhìn tôi, đưa miệng sang bên ngực còn lại, anh ấy mút cắn, vuốt ve, tôi đột nhiên đẩy anh ấy ra, Vu Mạnh không hiểu nhìn tôi.
Tôi mặc quần áo vào, chán nản ngồi dưới đất khóc, mắng: “Vu Mạnh, anh ngốc à, anh biết rõ em đang lợi dụng anh.”