CHƯƠNG 8: CÔ GÁI, ĐÂY LÀ PHẦN THƯỞNG CHO EM
Tôi xoay người rời đi, đáy mắt lộ ra vẻ bi thương.
Vu Mạnh, trước đây khi tôi đến thành phố này, anh ấy là người đàn ông đầu tiên ra tay giúp tôi, cũng là người đàn ông tôi rất cảm kích, bây giờ tôi lại tổn thương anh ấy một cách sâu đậm.
“A… ”
Đi ngang qua một cánh cửa mở rộng, một cánh tay vươn ra, trực tiếp kéo tôi vào.
Xúc cảm ấm nóng rơi lên vai tôi, quần áo của tôi bị ép tuột xuống khuỷu tay.
Bởi vì không thấy rõ mặt anh, cảm giác xa lạ khiến tôi có chút sợ: “Không… đừng mà, buông ra.”
“Cô gái, vừa rồi em nói rất hay, đây là phần thưởng cho em.” Giọng Cố Thành Phan vang lên, mang theo ý cười.
Ngón tay của anh tiến vào theo vạt váy của tôi... Bên tai là tiếng cười thỏa mãn của anh.
“Cố Thành Phan, đừng như vậy, đây là... Lát nữa sẽ có người đến đó.”
Ngón tay của anh mang theo sức hút, dễ dàng trêu chọc khiến hai chân của tôi như nhũn ra, nhưng tôi vẫn chưa quên đây là chỗ làm việc của mình.
“Cô gái, anh muốn ngay bây giờ.”
Mặt đối mặt, anh trực tiếp kéo khóa kéo xuống, không chút do dự xông vào, tôi không khỏi nhíu mày, hai tay dùng sức nắm lấy bờ vai của anh, cắn răng không để mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Cốc cốc… ”
Tiếng đập cửa vang lên, tim tôi như nhảy lên tận cổ, người bên ngoài là ai, có vào trong này hay không.
Cố Thành Phan kêu lên một tiếng khó chịu: “Cô gái, thả lỏng chút đi.”
Mặt tôi ửng đỏ, lúc này, anh còn có tâm trạng nói đùa sao.
“Cậu Cố, anh có ở bên trong không?” Bởi vì cửa đang khóa, cho nên dẫn tới sự chú ý của người bên ngoài.
“Cậu Cố, cậu Cố... ” Có vẻ như bởi vì Cố Thành Phan không trả lời, người ngoài cửa lại không kìm được gọi hết lần này đến lần khác.
“Cút ra ngoài.”
Ngoài cửa yên lặng trong khoảnh khắc: “Dạ dạ dạ, cậu Cố cứ tận hưởng đi ạ, tôi đi ngay.”
Giọng Cố Thành Phan khàn khàn, lộ ra dục vọng không ai không biết, khiến ai nghe xong cũng hiểu, Cố Thành Phan đang làm gì.
Sau trận vật lộn mãnh liệt, tôi lười biếng dựa lên người Cố Thành Phan, đến sức giơ ngón tay lên tôi cũng không có, trong không khí tỏa ra mùi mập mờ nhàn nhạt.
“Cô gái, phần thưởng của tôi, em có thích hay không?”
Phần thưởng của anh? Tôi không nói gì hết, Cố Thành Phan sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian quay phim sắp đến rồi: “Cố... Cố Thành Phan, tôi còn phải làm việc, đi trước đây.”
Không đợi anh trả lời, tôi đẩy cửa trực tiếp chạy ra ngoài.
Đi chưa được vài bước, tôi liền thấy Phùng Giang đứng cách đó không xa, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi, anh ta biết tôi và Cố Thành Phan...
Phùng Giang đột nhiên cười, xoa xoa hai tay đi về phía tôi: “Thì ra người phụ nữ vừa rồi ở bên trong với cậu Cố là cô ư.”
“Đạo diễn Phùng, anh sẽ không nói cho người khác biết chứ.”
“Sao tôi lại có thể nói cho người khác biết chứ? Ngân Hằng, tôi là người như thế nào, chẳng lẽ cô không biết sao?” Anh ta lộ ra nụ cười thô bỉ, khiến tôi cảm thấy ghê tởm, nổi hết cả da gà.
Tôi lùi ra sau một bước, tránh cánh tay anh ta đưa tới.
Phùng Giang thu tay mình lại, xoa xoa mũi: “Là thế này, tôi vừa rồi tìm cô mãi, đêm nay “Không Thành” có một tiệc ăn mừng nho nhỏ, cô sẽ tới chứ.”
Tôi ngẩn người, nếu tôi không đi thì quả thực không hay cho lắm.
“Đạo diễn Phùng, tôi sẽ đi.”
“Chúng ta đi thôi, đi chuẩn bị một chút, sắp đến lượt cô quay rồi đó.”
Tôi gật đầu, ánh mắt vô tình nhìn qua cánh cửa đang đóng chặt, sao đó liền đi theo đạo diễn Phùng rời khỏi nơi này.