CHƯƠNG 146: VU LỆ LỆ ĐẾN THĂM
Niko đột nhiên bật cười , cô ta vừa cười vừa nói:
“Hóa ra...đây là cô gái mà anh Thành Phan thích sao?”
Bỗng nhiên lại chuyển chủ đề về Cố Thành Phan, mà điểm mấu chốt là Niko lại gọi Cố Thành Phan là anh.
Đây là cách gọi kiểu gì thế ?
Thân thiết biết bao, duyên dáng biết bao.
Nói thật trong lòng tôi lại bắt đầu so đo, tính toán, nếu đã gọi Cố Thành Phan là anh vậy thì tất nhiên cũng nên gọi tôi một tiếng chị dâu chứ nhỉ?
Tất nhiên tôi không hỏi như vậy, không thì sẽ rất kỳ hoặc...tôi điên mất rồi?
Tôi dựng thẳng tai, đợi câu trả lời của Cố Thành Phan.
Không lâu sau đó, tôi nghe thấy tiếng của anh vọng lại, anh cười trả lời:
“Đúng rồi, Niko à, đây là người con gái anh thích, cũng là vợ của anh.”
Hạnh phúc quá, ngày công khai tôi là vợ của anh trước mặt mọi người chắc sẽ không còn xa nữa.
Niko cũng cười, nụ cười càng sâu, đáy mắt như ẩn chứa một thứ gì đó cần phải dùng nụ cười mới che đậy được.
Cô ta cười đáp lại:
“Không biết hôm nay Cố Vũ Thành làm món gì ngon nhỉ?”
Giọng từ tính của anh ta truyền tới:
“Ha ha ha ha...đợi lâu rồi hả? Tôi ấy hả, làm nhiều món phong phú lắm, tôi đi bưng lại đây!”
Vu Mạnh gật gật đầu:
“Mong chờ quá đi mất, tôi với cậu cùng đi!”
Cố Thanh cũng nói:
“Tôi cũng đi, tôi cũng đi, tôi đi cùng với Thư.”
Thư nhìn tôi, tôi gật gật đầu, cô ấy bèn đi cùng với Cố Thanh và mọi người.
Dương Khoan không nói lời nào, cứ thế đi cùng với mọi người.
Cố Thành Phan nói với tôi:
“Ngân Hằng...lâu rồi anh không nói chuyện với Niko, anh đi nói chuyện với cô ấy một lúc nhé.”
Tôi chưa gật đầu đồng ý thì An Chi đã mở miệng:
“Làm gì chứ? Đi đâu cơ?”
Lời này rõ ràng là không muốn để anh dẫn Niko đi, trong lòng tôi có chút buồn.
An Chi không thể không nhìn ra mọi người đều muốn giành không gian riêng tư cho chúng tôi.
Nói như vậy là cô muốn giữ Thành Phan ở lại, không muốn ở một mình cùng với tôi?
Niko mở miệng trả lời:
“An Chi, hay là... ba người chúng ta cùng đi?”
Tim tôi đập “thình thịch”, quả nhiên là tình bạn thắm thiết, đã đi là phải đi cùng nhau, trong lòng tôi bỗng trào lên vị chua xót.
Lúc này, Thành Phan kéo kéo Niko, nói:
“Chúng ta đi thôi!”
Cô ta nhẹ đáp:
“Vâng!”
Hai người một trước một sau rời đi.
Cả đại sảnh lớn chỉ còn lại hai người chúng tôi, tôi nhìn An Chi, An Chi cũng nhìn lại tôi.
Lúc này tôi chỉ có một suy nghĩ đó chính là hỏi An Chi rốt cuộc Niko là thần thánh phương nào, tạo sao lại muốn chiếu lại “Annie” , rốt cuộc trong lòng còn có tôi hay không, nói cách khác trong lòng cô ta tôi có thể so sánh được với An Chi khi đó không.
Tôi vừa mở miệng nói: “Tớ...”
Thì cửa lớn bị đẩy ra, Vu Lệ Lệ bước vào.
Tôi nhìn bộ dạng hung hăng, hùng hổ của cô ta tim lại đập “thình thịch” lần nữa.
Câu đầu tiên cô ta mở miệng nói chính là: “Niko đâu?”
Tôi dường như đáp trong vô thức:
“Niko không có ở đây.”
Vu Lệ Lệ cau mày: “Con mẹ nó Trình Ngân Hằng cô đừng có nói linh tinh, cô vẫn không biết Niko có quan hệ thế nào với những người ngồi đây sao? Bọn họ đâu rồi? Anh tôi đâu?”
Tôi lắc lắc đầu: “Tôi không biết, sao thế? Liên quan gì đến cô?”
Vu Lệ Lệ nói với giọng khinh bỉ: “Niko là bạn thân nhất của An Chi, là hoa khôi được công nhận ở thành phố G này, là tri kỷ xưng anh gọi em với anh trai tôi, là người mà Cố Thanh thầm thương trộm nhớ, mà nực cười nhất chính là cô lại không biết, cô ấy và...”
“Bốp”-Âm thanh này là tiếng bạt tai từ An Chi.
Cô ấy nhanh chóng bước đến trước mặt cô ta cho cô ta một bạt tai, nhanh như chớp, mắt tôi không thể nhìn thấy được gì.
Vu Lệ Lệ nhìn An Chi, chỉ vào cô ấy, đột nhiên gầm lên: “Con mẹ nó An Chi cô dám đánh tôi? Tôi nói sai sao? Sao thế? Cô không muốn cho tôi nói sao?...”
Lời còn chưa dứt đã nhận thêm một bạt tai nữa.
Vu Lệ Lệ nổi cáu, định chuẩn bị đánh An Chi, tôi vốn đang đứng ngây ngốc lúc này mới phản ứng lại, xông lên phía trước nhưng lại bị đẩy ra, khó khăn lắm mới giữ vững tinh thần.
Lúc tôi ngẩng đầu lên, tay trái của Niko đang nắm chặt lấy cánh tay của Vu Lệ Lệ, tay phải cầm cái cốc trên bàn gần cô ta nhất ném mạnh nó đi.
Lúc này mọi người vội vội vàng chạy ra.
Người đẩy bọn họ ra đầu tiên chính là Vu Mạnh.
Vu Mạnh đẩy Niko, ôm lấy Vu Lệ Lệ, hét lớn: “Có chuyện gì vậy?”
Đúng rồi, suy cho cùng thì cũng là em gái ruột của anh ấy, mặt bị đánh đỏ thế kia, sao có thể không đau lòng được chứ.
An Chi dám làm dám chịu, ngẩng đầu nói: “Là tôi đánh đấy, lý do cụ thể anh có thể hỏi cô ta, từ trước tới này tôi chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm.”
Đúng là từ An Chi không làm chuyện trái với lương tâm nhưng công bằng mà nói với tư cách là người ngoài cuộc thì Vu Lệ Lệ bị đánh hai bạt tai có hơi kỳ quặc.
Bởi vì cô ta chưa nói câu nào xúc phạm An Chi !
Lúc này, Cố Vũ Thành cũng chạy tới, anh ta ôm lấy An Chi, nói với Vu Mạnh:
“Đều đã đến rồi, vậy thì ở lại cùng đi, có điều, hôm nay Niko là quan trọng nhất nhất.”
Niko bĩu bĩu môi, từng câu từng chữ nói :“Thật vậy sao? Em không muốn để Vu Lệ Lệ đợi ở đây.”
Vu Lệ Lệ trừng mắt nhìn cô ta: “Sao nào? Cô sợ tôi ở đây sẽ cào rách mặt cô ra à?”
“Sợ?” Niko cười nhạt: “Không biết là ai sợ ai đâu?”
Thư chạy tớidìu tôi, Cố Thanh cũng tới, vừa nãy Niko đẩy không mạnh cũng không nhẹ, nhưng vừa hay khiến tay tôi quẹt vào cạnh tủ, rách một mảng.
Tôi ngẩng đầu nhìn Cố Thành Phan, phát hiện ra anh đang đứng ở cửa sân sau, cũng nhìn lại.
Bên cạnh Vu Lệ Lệ có Vu Mạnh, bên cạnh An Chi có Cố Vũ Thành, bên cạnh Thư có An Chi, ngay cả bên cạnh Niko cũng có Dương Khoan, nhưng bên cạnh tôi lại không có ai.
Sao thế? Tại tôi vô dụng quá à?
Máu trên tay nhỏ tòng tòng nhưng không rõ ràng bằng cảm giác đau lòng lúc này.
Vu Lệ Lệ bỗng hét lên: “Con mẹ nó các người đừng cản tôi, tôi phải cào nát mặt cái con Niko này.”
Tôi không muốn cản, An Chi đã được bảo vệ kỹ như thế sao tôi phải cản cô ta chứ?
Thư kéo tay tôi, Vu Lệ Lệ và Niko vẫn đang cãi nhau.
Thư đá Cố Thanh, bất thình lình lình đẩy cái tủ làm tôi bị thương ra.
Mọi người im lặng, mọi ánh mắt đổ dồn vào Thư.
Tôi cũng nhìn cô ấy, tôi quen cô ấy lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy nói tục :
“Con mẹ nó đừng cãi nhau nữa.”