CHƯƠNG 32: CỐ THANH
Thư đón lấy tay Cố Thanh, hai người dắt tay đi tới trước biệt thự, mở cửa, Thư liền ngửi thấy hương thơm của hoa.
Cố Thanh bật đèn lên chiếu sáng, nắm tay Thư đi tới phòng ngủ, bật ngọn đèn màu da cam lên, trên chiếc giường Simmons sang trọng bày đầy cánh hoa hồng đỏ tươi.
Cố Thanh ôm lấy Thư từ phía sau, nói bên tai cô ấy: “Thư, nếu như em đã chuẩn bị xong, thì hãy mặc bộ đồ anh chuẩn bị cho em vào, nếu chưa chuẩn bị xong, em cũng không cần phải tắm xong đâu.”
Nói xong, Cố Thanh kéo Thư đi tới phòng tắm, tự mình xoay người đi ra ngoài.
Thư nhìn chiếc váy ngủ bằng ren chuẩn bị cho mình, ngơ ra một lúc, sau đó cô ấy cởi quần áo xuống, trong gương phản chiếu một cơ thể hoàn mỹ, những đường cong hoàn hảo.
Thư nghĩ trong lòng: Cố Thanh quả thật là một người đàn ông đáng để dựa vào, huống hồ cho dù chỉ vì kế hoạch của mình, tất cả những điều này cũng đều đáng giá.
Lúc Thư bước ra từ phòng tắm, mặc chiếc váy ren bó sát đó, hàng ren đen, hoa hồng đỏ, ánh đèn vàng ấm áp, bộ đồ bó sát làm hiện lên đường cong hoàn mỹ của Thư.
Cố Thanh thận trọng đi tới, nhẹ nhàng sờ mặt cô ấy, sau đó, nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô ấy, nhẹ nhàng hôn lên.
Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng bên môi, Thư khẽ run lên trong lòng, Cố Thanh muốn cạy mở hàm răng của cô ấy, Thư ngượng ngùng há miệng, để Cố Thanh đưa đầu lưỡi vào, đầu lưỡi Cố Thanh linh hoạt cuốn cô theo.
Tay Cố Thanh chậm rãi di chuyển xuống dưới, sờ chính xác vào bộ ngực tròn trịa, cưng chiều nắn bóp qua lại trong bàn tay.
Cố Thanh muốn cởi bỏ đồ lót của Thư, nhưng không sao cởi ra được, Thư mỉm cười, tự mình trở tay cởi đồ lót ra.
Cố Thanh kéo khóa kéo của cô xuống, lộ ra bờ vai trần, Thư đỏ mặt, vô cùng đáng yêu.
Cố Thanh hôn lên lúm đồng tiền của cô, xương quai xanh, vai, chạy dọc xuống dưới, Thư chỉ cảm thấy cả người như bị lửa đốt, muốn giải thoát.
Thư vươn cánh tay nhỏ bé, cởi cúc áo sơmi Cố Thanh ra, bắp thịt săn chắc khêu gợi, nhìn không sót gì.
Thư không khỏi lại thấy ngượng ngùng, Cố Thanh lại kéo tay cô ấy, khẽ hôn vành tai cô ấy nói: “Thư, còn cái này nữa!” Nói xong kéo tay cô ấy dời đến chỗ dây lưng, Thư vuốt lên chiếc dây lưng lạnh như băng, âm thầm hạ quyết tâm, nhẹ nhàng ấn một cái: “Lạch cạch” cởi ra.
Cố Thanh cũng không chịu nổi nữa, ôm ngang cô ấy lên, bước nhanh đến phòng ngủ, thả lên chiếc giường phủ kín cánh hoa hồng.
Cố Thanh hôn lên quả anh đào đỏ hồng nhỏ bé của cô ấy, tay nhẹ nhàng vén góc váy cô ấy lên, sờ lên dải đất mẫn cảm: “Ưm... Ưm... ”
Thư hừ nhẹ ra tiếng, Cố Thanh lại thấy vui bất ngờ, cậu tách đôi chân ngọc ngà của cô ấy ra, dùng lời nhỏ nhẹ nói: “Thư, anh muốn vào rồi.” Nói xong, dùng sức một cái, Cố Thanh cảm thấy có một lực cản.
“Á! Đau... ” Thư dùng hai tay nắm chặt ga giường, hàm răng cắn chặt môi dưới, khó chịu mà nhíu mi.
Cố Thanh có chút không nỡ, vào cũng không được, ra cũng không xong, chỉ có thể dịu dàng nói: “Thư, em nhịn một chút, anh sẽ nhẹ hơn, có được không?”
Trán Thư rịn ra mồ hôi, nhưng cô ấy cũng biết Cố Thanh chắc chắn không phải cố ý làm đau cô ấy, vì vậy gật đầu nói: “Ừ... Được.”
Cố Thanh không tiếp tục đi vào, mà chậm rãi rút ra, cảm giác trống rỗng đột ngột làm cho Thư bất mãn, cô ấy nắm chặt cánh tay Cố Thanh, tựa như đang nói “Em muốn... ”
Cố Thanh thấy dáng vẻ đó của Thư, đâm vào, Thư hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, thay vào đó là một luồng khoái cảm...
Sáng sớm tỉnh lại, Cố Thanh nhìn Thư ở bên cạnh một chút, trong lòng cực kỳ yên tâm, đứng dậy vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho cô ấy, mười sáu mười bảy tuổi cậu lẻ loi một mình ở nơi đất khách, bởi vì không ăn quen đồ ăn nước ngoài, cậu đã sớm luyện tập xong một chuỗi đồ ăn Trung Quốc theo phong cách Cố Thanh, hôm nay cậu muốn thể hiện cho tốt một phen trước mặt Thư.
Thư ngửi thấy mùi đồ ăn cho vào nồi truyền đến từ phòng bếp bèn mở mắt, thân thể có chút đau nhức, trên giường có một vệt máu, cô ấy khẽ nhíu mày. Cố Thanh, nếu về sau anh biết tất cả về em, anh có còn bao dung cho em, yêu thương em như thế nữa không?
Cố Thanh, nếu như thật sự phải vạch trần hết tất cả lớp mặt nạ, một khi làm sáng tỏ toàn bộ sự thật, em và anh, vẫn có thể yên ổn ở bên nhau nữa sao? Đại khái, có lẽ, không, tuyệt đối không thể nào đâu.
Cố Thanh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Thư đã tỉnh, Cố Thanh nhẹ nhàng đi tới, khom lưng nhìn Thư: “Tỉnh rồi à?” Thư cười gật đầu, lúm đồng tiền xinh đẹp như ẩn như hiện.
Cố Thanh dịu dàng nói: “Tỉnh thì ăn chút đi, anh đã làm rất nhiều đồ ăn, xem em thích ăn gì nào.”
Thư đứng dậy, mặc quần áo tử tế, theo Cố Thanh đi tới phòng bếp, nhìn thấy đồ ăn nóng hổi đầy bàn, kinh ngạc mở miệng: “Cố Thanh, anh siêu thật đấy.”
Đàn ông đều là trẻ con, được khen là không chịu nổi, nhất là trước mặt cô gái mình yêu, nghe thấy lời khen ấy, Cố Thanh cười rất vui vẻ: “Cô bé rắc rối mời ngồi, nếm thử món canh gà hầm kì tử anh làm cho em đi.”
Thư không vui: “Em vừa không bị bệnh cũng không phải vừa sinh đẻ, vô duyên vô cớ làm món đồ bổ này cho em, thực sự rất lạ.”
Cố Thanh nhíu mày: “Cô bé rắc rối, hôm qua em đã mệt lắm rồi, hao phí không ít thể lực liền.” Vừa nói Cố Thanh vừa múc cho Thư một bát canh, đặt bên mép nhẹ nhàng thổi thổi, đút tới miệng Thư và bảo: “Nào, nếm thử xem, tay nghề của anh có được không?”
Thư từ chối: “Em lại không gãy tay gãy chân, anh để em tự làm.”
Cố Thanh không chịu: “Haiz, người tốt phải làm tới cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, anh đút cho em, anh đút cho em, nào, ngoan.”
Thư bất đắc dĩ, chỉ đành hé miệng, cứ thế một người đút một người ăn, Cố Thanh lại càng thêm hài lòng, trong lòng Thư lại ngày càng chua xót khó chịu, chỉ cảm thấy những thứ hôm nay được nhận này, sau này phải trả lại thế nào đây.
Cố Thanh không biết ý nghĩ trong lòng Thư, đút cô ấy canh xong, lại múc đầy một bát cơm, đặt trước mặt Thư nói: “Cô bé rắc rối, ăn nhiều vào.”
“Ừ, được.” Thư nặng nề gật đầu, trên bàn cơm bày đầy đồ ăn cô ấy thích, sườn chua ngọt, cá kho, cá nhỏ chiên, cải thìa, đều là những đồ ăn bình thường, cho nhiều ớt theo khẩu vị cô ấy thích.
Thư chỉ cảm thấy quả ớt này quá cay, khiến người ta khóc cả ra, nước mắt của cô ấy giống như ngọc trai đứt dây rơi xuống lộp bộp.
Cố Thanh luống cuống, nhỏ giọng dỗ dành: “Sao vậy? Thư, có phải anh làm đồ ăn không hợp khẩu vị không?” Thư lắc đầu, cô ấy muốn nói cho cậu biết đã lâu rồi không có ai đối tốt với cô như vậy, từ khi bố cô qua đời, ngoại trừ chị Hằng, không ai chịu liếc nhìn cô thêm một cái, cô ấy cứ như một kẻ trong suốt trong thế giới này.
Mà người đàn ông này, không chỉ đối tốt với cô ấy như vậy, hơn nữa còn tốt đến mức tuyệt vời, kiểu tốt mà không ai có thể thay thế được.
Cố Thanh nhìn Thư nước mắt như mưa, đau lòng ôm cô ấy vào lòng: “Thư, em đừng khóc, em vừa khóc, là anh cảm thấy trái tim tan nát theo mất.”
Những lời này hoàn toàn không hề khoa trương, trước đây Cố Thành Phan sắp xếp cậu làm đạo diễn “Không Thành”, ban đầu cậu chẳng qua chỉ cảm thấy Thư rất vụng về, luôn bị người ta làm khó, tính cách mềm yếu quả thực không được người ta yêu thích, lại làm cho cậu bỗng thấy không nỡ, trong khoảnh khắc đó, cậu đã nghĩ cậu nhất định phải theo đuổi được cô ấy, khi cậu còn sống, nhất định phải bảo vệ cô ấy cho chu toàn.
Thư ngẩng đầu: “Cố Thanh, sao anh lại thích em?”
Cố Thanh che miệng cười trộm, tại sao nhỉ. Bởi vì cô ấy khác với những người khác, bé nhỏ, yếu ớt, cứ muốn cưng chiều cô ấy trong tay.
Cố Thanh không đáp, hỏi ngược lại: “Vậy còn em, vậy ngươi vì sao yêu thích ta?”
Thư nghĩ trong lòng, ban đầu em cũng không thích anh đâu, chỉ là biết thân phận của anh nên mới tiếp cận anh thôi, nhưng bây giờ . Thư khẽ nói: “Tiêu rồi, Cố Thanh, bây giờ hình như em thực sự khá thích anh rồi.”
Hỏi một đằng, Thư trả lời một nẻo, Cố Thanh lại vẫn rất vui vẻ, nói với cô ấy: “Ngoan ngoãn ăn cơm đi, ăn xong anh đưa em đến một nơi.”
Nơi Cố Thanh dẫn Thư tới là khu mộ, cậu kéo Thư đến trước một bia mộ có ảnh một người phụ nữ xinh đẹp rồi dừng lại, Cố Thanh đặt hoa cẩm chướng xuống, kéo tay Thư nói: “Mẹ, con dẫn bạn gái tới thăm mẹ đây, cô ấy giống mẹ lắm, tấm lòng lương thiện, xinh đẹp rạng ngời.”
Thư thấy Cố Thanh rung rưng, đau lòng nói: “Cố Thanh, mẹ anh sẽ rất vui, vì anh, cũng vì chúng ta, mà cảm thấy rất vui.”
Cố Thanh nở nụ cười sau khi được an ủi: “Ừ, Thư, anh nói cho em biết, lúc mẹ anh mới qua đời, anh vẫn chịu đựng không khóc, mãi đến khi mẹ hạ táng rồi, anh mới phát giác ra là cả đời này anh sẽ không còn được gặp lại mẹ nữa, chợt thấy khó chịu. Hôm đó – anh ở đây cả đêm, nhưng anh không sợ, trái tim anh như ngập tràn băng giá, càng băng giá hơn khi bố anh đã có niềm vui mới nhanh như vậy, anh cũng thấy lòng chua xót, chua xót cho mẹ anh vất vả cả đời cuối cùng chẳng có được gì.”
“Vậy .,” Thư thận trọng hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó thế nào?”
Cố Thanh thành thật trả lời: “Sau đó thì mất mặt lắm, là An Chi chạy tới tìm anh, anh không đi, chị ấy cho anh một cái tát, giận dữ nói chị ấy là chị anh, phải có trách nhiệm với anh, không thể nhìn anh cứ thế chán chường tiếp được.”
Cố Thanh nín khóc mỉm cười: “Cũng chính vào lúc đó, anh mới bắt đầu thực sự gọi An Chi là chị gái, em đừng thấy chị ấy bình thường uy phong lẫm liệt, giễu võ giương oai vậy, chứ chị ấy làm việc và đối xử với mọi người nghiêm túc lắm, thời gian đó, anh cũng phiền chị ấy nhiều.”
Thư nắm tay Cố Thanh với vẻ thấu hiểu, nói: “Em biết, Cố Thanh, về sau em sẽ bớt gây ra rắc rối cho anh, để anh bớt phải bận tâm.” Cố Thanh cười, vừa quay đầu lại, liền thấy An Chi đang đứng ở phía sau, An Chi khinh thường quệt miệng: “Thôi đi, có cần phải khen chị nhiều như thế trước mặt bạn gái và dì không, thật là, tuy những gì em nói đều là sự thật.”
Cố Thanh giật giật khóe miệng: “Thư, thực ra hẳn là em không biết, đại minh tinh An Chi cũng rất không cần mặt mũi.”
“Nói bậy,” An Chi quát lớn một tiếng, nét mặt tươi cười như hoa: “Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu như vậy, sao chị có thể cam lòng không cần đây.”
Ngôi mộ yên tĩnh thường ngày truyền đến những tiếng cười đùa, cỏ đã héo rũ, gió thu lạnh rung, đầu cành, lá cây cũng đã bắt đầu rơi rụng lả tả, nhưng mùa đông này, Cố Thanh nắm chặt lòng bàn tay, rất sợ Thư sẽ chạy trốn, lại nhìn sang An Chi, ừm, mùa đông này, cũng sẽ không quá lạnh.