CHƯƠNG 23: THAY ĐỔI
Sáng sớm hôm sau, tôi gọi điện thoại cho Cố Thành Phan trước: “Alo, Cố Thành Phan, bây giờ anh ở đâu?”
Giọng Cố Thành Phan có vẻ mệt mỏi: “Ở khách sạn.”
“Được, tôi qua tìm anh.” Tôi không nhịn được, muốn hỏi anh có phải đã có gì với Vu Lệ Lệ không, vì sao lại bỏ tôi một mình ở khách sạn, bản thân lại rời đi.
Cố Thành Phan hờ hững đáp lại: “Được, em qua đây đi.”
Khi Cố Thành Phan mở cửa cho tôi, tôi thấy trên cổ anh có hai vết hôn màu đỏ đậm, dĩ nhiên đây không phải dấu vết do tôi để lại, dấu vết tôi để lại sao có thể xấu xí như vậy được. Như vậy thì là ai để lại chứ? Là Vu Lệ Lệ sao? Tôi cố kìm nén sự bất an trong lòng, hỏi anh: “Cố Thành Phan, hôm qua anh ở cùng với ai? Vì sao không đợi tôi mà lại rời đi trước?”
Cố Thành Phan dùng ánh mắt kì quái nhìn tôi, dường như đang nghe được chuyện gì buồn cười vậy: “Vu Lệ Lệ.” Anh hờ hững đáp lại, sau đó lấy ra một xấp ảnh chụp đưa cho tôi: “Em tự suy nghĩ một chút xem vì sao tôi lại không đợi em đi… Tôi sợ làm mất nhã hứng của em đó!”
Tôi xem từng tấm hình, đều là hình chụp tôi và Vu Mạnh trong căn phòng khách sạn. Tôi hiểu ra rồi, chuyện ngày hôm qua không phải một trò đùa, nhân viên phục vụ và quản lý đều đã bị mua chuộc, mục đích của bọn họ là muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa tôi và Cố Thành Phan.
Tôi đang chuẩn bị giải thích thì lại nhìn thấy Vu Lệ Lệ từ phòng ngủ đi ra: “Anh Thành Phan… ” Cố Thành Phan thấy Vu Lệ Lệ đi ra, anh không hề cảm thấy phiền chán chút nào, ngược lại còn ôm eo cô ta: “Mèo con của anh, em dậy rồi sao?”
Mèo con? Không phải biệt danh anh dành cho một mình tôi sao? Vì sao Vu Lệ Lệ lại đỏ mặt chứ? Không cần nghĩ cũng biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
“Vì sao?” Tôi hỏi, chưa tới phút cuối chưa thôi, không đụng đầu vào tường không quay đầu lại, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ… những thành ngữ này có lẽ đều là nói về tôi. Rõ ràng hai người bọn họ đã ở cùng nhau, nhưng tôi vẫn muốn nghe chính miệng Cố Thành Phan nói cho tôi biết.
“Không vì sao cả.” Một câu trả lời qua loa đã muốn đuổi tôi đi.
Tôi không hỏi nữa, càng hỏi tiếp sẽ khiến tôi càng có vẻ bất lực hơn, cho nên tôi lập tức rời đi, không quay đầu lại.
Trình Ngân Hằng vừa đi, Cố Thành Phan lập tức đẩy Vu Lệ Lệ ra, hai mắt như tóe ra tia lửa: “Xóa!” Vu Lệ Lệ đắc ý ngẩng đầu lên: “Anh Thành Phan, anh gấp cái gì chứ, em nói rồi, chỉ cần tháng này anh đối xử tốt với em thì đương nhiên em sẽ xóa.”
Cố Thành Phan không nói hai lời, đưa tay định cướp điện thoại trong tay cô ta. Vu Lệ Lệ trực tiếp đưa điện thoại cho anh: “Em không hiểu vì sao anh lại thích cô ta, nhưng mật khẩu điện thoại của anh vẫn không thay đổi, chẳng lẽ chỉ vì hai người bọn họ lớn lên giống nhau thôi sao?”
Cố Thành Phan cầm điện thoại di động: “Không liên quan tới cô. Còn nữa, tôi khuyên cô tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không cô đừng mơ tưởng bước vào nhà họ Cố!”
Vu Lệ Lệ thành thật nói: “Đương nhiên sẽ không, chỉ cần anh giữ đúng lời hứa!”
“Cút!” Cố Thành Phan không muốn nhìn thấy cô ta nữa.
Vu Lệ Lệ bước thật nhanh, không sao cả, không chiếm được tim của anh, chiếm được cơ thể anh cũng tốt.
Đêm qua, cô đưa Cố Thành Phan đến khách sạn, lúc đầu chỉ muốn chụp vài tấm hình trêu tức Trình Ngân Hằng mà thôi, nhưng đúng lúc Trình Ngân Hằng gọi điện tới, rõ ràng Trình Ngân Hằng không tin cô ta.
Đặt điện thoại xuống, trong lòng Vu Lệ Lệ nổi nóng, cô ta nhìn điện thoại của Cố Thành Phan, đột nhiên lóe ra ý tưởng, nhanh chóng nhập mật khẩu ba năm trước đây của Cố Thành Phan.
“Bíp bíp!” Vu Lệ Lệ kinh ngạc, sau khi cô phản ứng lại thì trong lòng vừa vui mừng lại vừa có chút chua xót, vui mừng vì mật khẩu của Cố Thành Phan vẫn là mật khẩu từ ba năm trước, còn chua xót là vì…
Ba năm trước, người yêu của anh chính là Mễ Ninh Khanh, thậm chí anh còn dùng ngày sinh của cô ta làm mật khẩu, ba năm sau anh thích Trình Ngân Hằng, không tiếc vì Trình Ngân Hằng mà trả giá lớn…
Nhưng cô ta yêu anh, mà trong lòng anh lại không có vị trí dành cho cô ta.
Vu Lệ Lệ kìm nén cảm xúc của mình, mở album ảnh ra, trời ơi… còn có cả anh nude của Trình Ngân Hằng nữa.
Vu Lệ Lệ gửi ảnh nude của Trình Ngân Hằng sang điện thoại của mình, yên lặng chờ Cố Thành Phan tỉnh lại.
Khi Cố Thành Phan tỉnh lại, xung quanh là một màu đen, cuối giường có một bóng đen.
“Ai vậy?” Cố Thành Phan đương nhiên biết đó không phải là Trình Ngân Hằng.
Vu Lệ Lệ mỉm cười mở đèn lên, đưa ảnh cho Cố Thành Phan: “Anh Thành Phan, Trình Ngân Hằng hình như đang vui vẻ cùng anh trai tôi đó, anh Thành Phan chẳng lẽ không tức giận sao?”
Cố Thành Phan ném ảnh chụp qua một bên, sau đó đứng dậy xuống giường: “Vu Lệ Lệ, chút thủ đoạn nhỏ của cô còn chưa đủ để chia rẽ tôi và Trình Ngân Hằng đâu.”
Nói xong anh lập tức đi ra ngoài cửa.
“Cố Thành Phan, anh dừng lại.” Vu Lệ Lệ không nhịn được nữa, từ nhỏ tới lớn, chỉ có lúc tức giận cô ta mới gọi tên đầy đủ của anh.
Cố Thành Phan quay đầu lại: “Vu Lệ Lệ, sự yêu thích của cô đối với tôi giống như một loại tra tấn vậy, tốt nhất cô đừng để tôi tung ra những chuyện xấu mà cô và Vu Mạnh đã làm.”
Vu Lệ Lệ nghiến răng nghiến lợi: “Trong lòng anh quả nhiên vẫn có Mễ Ninh Khanh, anh vẫn còn lo lắng cho cô ấy như thế, sao lại giữ ảnh nude của Trình Ngân Hằng chứ?” Câu nói cuối cùng của Vu Lệ Lệ dường như đang hét lên, cô ta cũng muốn nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Cố Thành Phan.
“Bốp!” Cố Thành Phan vung tay tát cho Vu Lệ Lệ một bạt tai: “Cô điên rồi sao? Rốt cuộc cô đã làm những gì?”
Vu Lệ Lệ vênh mặt lên: “Anh mở điện thoại của mình ra xem cho kĩ đi!”
Cố Thành Phan kinh ngạc mở điện thoại ra, tất cả đều là ảnh chụp của anh với Vu Lệ Lệ, vô cùng khó coi, nhưng tấm hình kia của Trình Ngân Hằng lại không thấy đâu nữa.
“Ting!” Điện thoại rung lên, là hình ảnh Vu Lệ Lệ gửi qua Wechat cho anh, đó là hình ảnh Trình Ngân Hằng trần như nhộng.
“Bốp!” Cố Thành Phan lại tát cô ta một cái. Anh vẫn cảm thấy chưa hết giận, nắm lấy cổ áo cô ta gầm lên: “Cô muốn làm gì?”
Vu Lệ Lệ tránh thoát sự khống chế của Cố Thành Phan, nói một cách rành mạch: “Kết hôn cùng em, nếu không em sẽ đem tấm hình này gửi cho giới truyền thông.”
Cố Thành Phan cuời: “Ha ha, Vu Lệ Lệ, không phải cô muốn tôi mắc tội kết hôn hai lần chứ?”
Vu Lệ Lệ có chút kích động: “Anh Thành Phan, anh đã cùng Trình Ngân Hằng lấy giấy chứng nhận kết hôn mà không có sự đồng ý của bác gái sao?” Nước mắt cô ta lăn dài: “Được, không sao cả! Vậy anh phải đứng trước mặt Trình Ngân Hằng thừa nhận rằng đã xảy ra quan hệ với em, nếu không… ”
“Được!” Không ngờ Cố Thành Phan lại thoải mái đồng ý.
Vu Lệ Lệ về đến nhà, mệt mỏi ngã xuống giường.
Anh Thành Phan, anh chỉ có thể là của mình em mà thôi. Ba năm trước em có thể đuổi Mễ Ninh Khanh ra nước ngoài, thì ba năm sau em cũng có thể ép Trình Ngân Hằng rời khỏi anh. Không ai được phép ở cạnh anh… không ai cả…
Tôi không cách nào bình tĩnh lại được, những lời Cố Thành Phan vừa nói chẳng khác nào mũi dao đâm vào trong ngực tôi.
Thì ra, anh không chỉ đặt biệt danh “mèo con” cho một mình tôi, tôi cũng không phải người phụ nữ duy nhất anh bao nuôi. Suy cho cùng giữa tôi và anh cũng chỉ là một giao dịch, chỉ là quan hệ giữa người mua và người bán mà thôi… một giao dịch vừa nực cười, vừa bẩn thỉu.
Tôi đột nhiên không biết mình nên đi đâu, tôi cũng không thể trở về chỗ của bố được, sẽ khiến cho ông ấy lo lắng, cũng không thể đến khu nhà của Cố Thành Phan, đó không phải là chỗ của tôi và anh, càng không thể xem là nhà, bầu không khí ở nơi đó thật sự khiến người ta không thở nổi.
Cuối cùng, người tôi có thể nghĩ tới, ngoại trừ Vu Mạnh cũng chỉ có Thư…
Tôi và Vu Mạnh không có khả năng, không thể cho anh ấy hi vọng nữa, vẫn nên đến chỗ của Thư thì hơn.
Tôi đón xe đến nhà Thư, khi Thư nhìn thấy tôi thì vô cùng kinh ngạc, nhưng cô ấy không hỏi gì cả, chỉ bảo tôi tắm rửa, ngày mai bắt đầu quay “Người theo đuổi ước mơ” rồi, tôi phải tới phim trường.
“Thư, hình như đây là lần thứ hai chị đến nhà em ngủ qua đêm đó.” Nằm cùng Thư trên giường, tôi khẽ nói.
Thư chớp mắt vài cái rồi đáp: “Đúng vậy, trước giờ em không nghĩ được rằng em sẽ cùng chị Hằng ngủ chung một giường đâu.”
Tôi quá buồn ngủ, không kịp suy nghĩ kĩ lời cô ấy nói thì đã ngủ mất rồi.
Tôi cũng không nghĩ được rằng sẽ có ngày tôi thích Cố Thành Phan, không nghĩ rằng tôi sẽ vì giận dỗi với anh mà không trở về nhà anh, dẫn đến việc tôi không còn chỗ để đi, càng không nghĩ được rằng anh sẽ gây ra cho tôi nhiều tổn thương như vậy.