CHƯƠNG 72: NGẮM SAO TRÊN TẦNG CAO
Tại tầng 128, quả là có cảm giác con người chỉ bé nhỏ như loài kiến. Đây... đại khái là cảm giác của những người mạnh mẽ nhỉ! Còn tôi... hiện giờ tôi thật sự không còn đủ mạnh mẽ nữa.
Tôi không dám cúi đầu nhìn thành phố phía dưới chân, cái cảm giác run lẩy bẩy này không đến mức khiến tôi sợ hãi, nhưng lại khiến ý chí của tôi muốn ngừng phấn đấu. Tôi ngẩng đầu lên, thu trọn bầu trời đầy sao vào đáy mắt.
Sao Bắc Cực rất gần tôi, nhưng cũng cách tôi rất xa rất xa. Rõ ràng lúc đứng ở dưới tầng ngẩng đầu lên, có cảm giác chỉ cần đứng trên tầng cao nhất là có thể ngắt sao. Nhưng lên tới đây mới phát hiện, tất cả đều là do tôi ngây thơ quá thôi.
Bạn cho rằng đó là một nơi rất cao, nhưng khi bạn chạm chân tới đó mới phát hiện, vẫn còn còn có nơi cao hơn nữa, bạn vẫn còn cách bầu trời lung linh ánh sao rất xa. Có lẽ do nỗi buồn nơi đáy mắt tôi quá rõ rệt nên Cố Thành Phan mới bất giác hỏi tôi: “Ngân Hằng... em... có phải em cảm thấy, những gì tôi làm cho em vẫn chưa đủ phải không?”
Tôi đột nhiên bật cười, câu hỏi này quả thực có chút buồn cười. Lúc tôi lợi dụng anh, đã dùng mọi thủ đoạn, chỉ một lòng muốn được thành công. Nhưng khi tôi trở thành ngôi sao sáng được vạn người biết đến của thành phố G rồi, tôi mới phát hiện, ắt sẽ có người giỏi hơn tôi, hào quang của tôi cũng chỉ là một chấm sáng nhỏ nhoi thôi.
Có lẽ Cố Thành Phan cảm thấy, đối với một người theo đuổi thành công như tôi mà nói, thành công của hiện tại vĩnh viễn không đủ. Nhưng điều anh không biết đó là bây giờ tôi bất lực biết bao. Nếu như có thể, tại sao tôi lại không muốn lấy chồng, sinh con một cách yên bình chứ? Tôi của khi ấy không có chỗ dựa, hết đường để đi rồi!
Nhưng tôi của bây giờ khác rồi, hiện giờ tôi đã có Cố Thành Phan. Trong mắt của tôi, yêu chính là có thể dựa dẫm lẫn nhau, bầu bạn với nhau! Tôi nhìn bầu trời đầy sao rồi đáp lời Cố Thành Phan: “Thành Phan, nếu như anh là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia, em tuyệt đối sẽ không ước ao anh ở bên em, dựa vào ánh hào quang của anh em mới phát hiện, em chỉ không tầm thường dưới ánh hào quang ấy thôi.”
Cố Thành Phan có chút nghi hoặc, anh tỏ ra lơ mơ về ý nghĩ của tôi nên tôi tiếp tục nói: “Nếu muốn trở thành người phụ nữ của anh, vậy em phải dựa vào chính mình, nỗ lực tỏa sáng, trở thành một người có thể sánh vai với anh.” Tôi vênh mặt, cười rạng rỡ. Thỉnh thoảng có chút gió thổi qua, nếu gió thổi mạnh thêm chút nữa thì trên tầng 128 này sẽ cảm thấy hơn rùng mình.
Cố Thành Phan chật vật nuốt từng ngụm nước bọt rồi ngập ngừng hỏi tôi: “Ngân Hằng... nếu như bảo em từ này về sau chỉ ở cạnh anh, chỉ... tỏa sáng cho mình anh thấy, em... em có đồng ý không?” Tôi cười rạng rỡ, bởi tôi đang nhớ tới bà Phạm Đình. Đúng nhỉ, làm một nhân vật nổi tiếng của thành phố G, sao có thể dễ dàng chịu để tôi dấn thân sâu vào giới giải trí chứ.
Nếu như trước đây, hoặc rất lâu rất lâu trước đó, tôi nhất định sẽ từ chối yêu cầu vô lý này. Vì người mình yêu mà từ bỏ niềm đam mê của mình là lựa chọn không sáng suốt, nhưng giờ khắc này lại là giây phút trái tim tôi mềm yếu nhất, vì vậy tôi lưỡng lự một chút.
Nụ cười trên môi lại rạng rỡ thêm lần nữa, tôi vui vẻ nói: “Không sao cả, nếu việc đó cần thiết, vậy em đồng ý!” Cố Thành Phan hơi kích động: “Thật sao? Ngân Hằng… anh… anh xin lỗi.”
Tôi lắc đầu: “Không, Cố Thành Phan, nếu chúng ta đã ở cùng nhau rồi thì nên thấu hiểu lẫn nhau chứ.” Đúng vậy, thấu hiểu lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, cho dù là bạn bè hay vợ chồng. “Khụ khụ… ” Tiếng ho của An Chi vang lên, cô ấy đứng ở chỗ thông gió rồi nói: “Người FA như tôi đây chịu thua hai người rồi, vậy sau này hai người nhất định phải hạnh phúc trọn đời, sớm sinh quý tử đấy nhé!”
Tôi ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống, nhưng Cố Thành Phan lại kéo bả vai tôi rồi nói: “An Chi, mượn lời chúc phúc của cô, về nhà chúng tôi sẽ nỗ lực hết mình.” Hai con người không đứng đắn này, tôi đẩy Cố Thành Phan: “Được rồi, được rồi. Gần đây em cũng khá rảnh, em phải dành thời gian cảm nhận cuộc sống cùng An Chi, anh đi trước đi, đi đi.” Dứt lời, Cố Thành Phan gật đầu rồi rảo bước đi nhanh như gió.
Tôi nằm bò ra lan can, nói với An Chi: “An Chi này, cậu thích ngôi sao nào?” An Chi chưa thèm suy nghĩ đã đáp lời tôi: “Tớ thích những ngôi sao có thể di chuyển!” Tôi kinh ngạc: “Đó là những ngôi sao có thể chập chờn như ai đó đang nháy mắt à?”
An Chi gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, chính là loại đó… ”: “Ha ha ha… ” Chúng tôi nhìn nhau bật cười vui vẻ. Tôi vừa cười vừa nói: “An Chi, tớ cảm thấy, hiện giờ tớ là người hạnh phúc nhất. Cậu biết không? Quả thực lâu lắm rồi tớ không được vui vẻ như vậy.”
An Chi cũng cười: “Tớ cũng vậy, quen biết cậu thật tốt, Ngân Hằng, bây giờ tớ không thích Cố Thành Phan nữa. ha ha… kỳ thực… trước đó rất lâu tớ đã không còn thích anh ấy nữa rồi. Chỉ là… chỉ là tớ không muốn thừa nhận, tớ đã từng thích một người đã từng lừa dối tớ mà thôi.”
Thấy dáng vẻ đắn đo của An Chi, tôi an ủi cô ấy, nhanh trí nói: “An Chi à, tớ biết một nơi rất thú vị, là Vu Mạnh từng dẫn tớ đến. Nhưng… Cố Thành Phan cũng biết, để lần sau tớ dẫn cậu đến đó chơi nhé!”
An Chi đương nhiên rất hứng thú, vừa nghe thấy câu nói đó, cô ấy vui vẻ nói: “Còn đợi lần sau gì nữa? Ngày mai đi luôn đi, hôm nay cậu về nhà ngủ với tớ, trở về cậu lại cố gắng hết mình với Cố Thành Phan là được mà.”
Nghe thấy sự chế nhạo trong hai câu nói cuối cùng của cô ấy, tôi cố ý nói: “Nếu cậu cứ tiếp tục chế giễu tớ, có lẽ tớ quả thực nên suy nghĩ lại xem có nên dẫn cậu đi chơi không đấy.” An Chi cười nói: “Hazz, Ngân Hằng ngốc nghếch của tớ ơi, cậu trưởng thành thật rồi.”
Dứt lời, An Chi vươn tay cù lét tôi. Tôi mặc áo khoác nên không sợ nhột. Nhưng trận chiến của An Chi rất dai dẳng, tôi né trái né phải, cười ầm ĩ vui vẻ ở nơi đó. Nghĩ lại cũng cảm thấy, đó là một đêm tuyệt đẹp, rất lâu rất lâu sau đó, mỗi lần tôi nhớ An Chi, tôi đều ngẩng đầu ngắm sao và cảm thấy tất cả những vì sao trên trời kia đều là gương mặt rạng rỡ của An Chi.
Đùa dỡn đủ rồi, chúng tôi nằm xuống, tay nắm tay. Tôi nói với An Chi: “An Chi này, tiếc thật đấy. Sao tớ lại không gặp cậu sớm hơn một chút nhỉ. nếu như, nếu như gặp cậu sơm hơn chút nữa thì thật thú vị biết bao… ”
An Chi cũng nhẹ nhàng vỗ vào khuôn mặt tôi mấy cái rồi nói: “Con bé ngốc nghếch này, ông trời sáng suốt lắm. Lúc tạo ra chúng ta ý, ngài ấy đã viết sẵn thời khắc để chúng ta gặp nhau rồi. Nếu đã là điều mà ông trời quyết định, vậy chắc chắn nó là thời điểm tốt nhất rồi. Vì vậy không cần phải tiếc nuối gì sất, thời gian và địa điểm mà tớ với cậu gặp gỡ chính là những điều tốt đẹp và hợp lý nhất rồi.”
Điều mà An Chi muốn nói với Ngân Hằng thật ra là may mà không quen biết cậu sớm hơn một chút, may mà không để cậu quen biết với một An Chi bụng dạ hẹp hòi, ích kỷ, một An Chi mưu mô xảo trá, một An Chi kiêu ngạo vì được nuông chiều, một An Chi coi trời bằng vung.
Thật may mắn, thật may mắn khi gặp nhau ở đây. Lúc ấy Cố Thành Phan đang vừa lái xe, vừa nghe điện thoại, không biết anh muốn đi đâu. Rốt cuộc… có chuyện gì gấp? Những ai biết? Có liên quan đến ai?