CHƯƠNG 30: YÊU
Nghe thấy câu hỏi của Cố Thành Phan, tôi cảm thấy hơi buồn cười: “Cậu chủ Cố, có phải anh không có chủ đề gì để nói không, mỗi ngày tôi đều gặp Thư, anh cũng gặp không ít lần rồi, đương nhiên sẽ thấy quen!”
Cố Thành Phan lắc đầu: “Không phải kiểu quen thuộc này, cảm giác không giống đâu.”
Không phải chứ, Vu Lệ Lệ thì thôi đi, chẳng lẽ Cố Thành Phan còn muốn tính dây vào Thư nữa?
Tôi hơi cảm thấy Cố Thành Phan không bằng cầm thú: “Cố Thành Phan, tuy tôi không biết anh để tôi lại có tác dụng gì, nhưng tốt nhất anh đừng định dây vào Thư, bằng không... ”
Cố Thành Phan không cho là đúng, cười cợt nhả, hỏi: “Làm sao? Bằng không em định làm thế nào?”
Tôi giận mà không có chỗ trút, nói giọng lạnh lẽo: “Bằng không? Bằng không tôi sẽ quyết sống mái với anh.”
Cố Thành Phan liếc mắt nhìn tôi: “Chỉ dựa vào em? Còn muốn sống mái với tôi sao, em mọc đủ lông đủ cánh đi đã, có thể chạy trốn tôi rồi hãy nói.”
Vẻ khinh thường của anh hiện rõ trên mặt, tôi lại không thể phản bác, quả thực, dù tôi phải dùng thủ đoạn để leo lên được vị trí này, vẫn có rất nhiều người ước ao có được cuộc sống của tôi.
Nhưng, trong cái giới này, toàn những người khôn khéo giỏi giang, còn tôi, đã không giỏi quan hệ với người ta, cũng không biết phải để ý tinh mắt lúc làm việc, mới có thể nhiều lần lọt vào bẫy của người ta, hại tôi đến chỗ bất nghĩa.
Đến căn hộ của Cố Thành Phan, chuyện tôi làm đầu tiên chính là tắm.
Lúc Trình Ngân Hằng tắm rửa xong chuẩn bị đi ra, Cố Thành Phan đột nhiên đẩy cửa ra.
Trời ơi, thế mà cô lại quên mất phòng tắm của Cố Thành Phan không có khóa.
Cố Thành Phan tự mình đi tới, nhìn Trình Ngân Hằng túm chặt áo choàng tắm, cười đi qua ôm cô.
Trình Ngân Hằng mở miệng muốn cự tuyệt, Cố Thành Phan lại hôn hai cái lên gương mặt cô rồi nói: “Mèo con, tốt nhất là em nên nghe lời, bằng không, lát nữa em ráng chịu đó.”
Trình Ngân Hằng bị Cố Thành Phan thả lên giường, lập tức cúi người muốn hôn cô, lại bị Trình Ngân Hằng đẩy ra.
Cố Thành Phan nhìn Trình Ngân Hằng, lúc này mới thấy đuôi lông mày cô khẽ nhăn nhó không vui, một đôi mắt càng thêm quyến rũ.
Cố Thành Phan nở nụ cười, nụ cười hiện tại này của anh thật sự có chút gợi đòn!
Trình Ngân Hằng nghĩ mà thấy không vui, nhấc chân muốn đá anh, Cố Thành Phan vô cùng nhẹ nhàng giơ tay lên liền bắt được cái chân tấn công của cô, chỉ dùng hai ngón tay mà nắm lấy mắt cá chân cô một cách vi diệu, dù Trình Ngân Hằng có dùng sức thế nào cũng không thể rút chân về được.
Trình Ngân Hằng vừa vội vừa tức vừa giận, hai tay chống lên ga giường, thẳng lưng giơ lên cái chân còn lại đá thẳng tới chỗ anh.
Cố Thành Phan vừa cười vừa tóm lấy cái chân còn lại của cô, động tác này linh hoạt như vậy, cứ như Trình Ngân Hằng chỉ là một con cừu nhỏ mặc người ta chém giết, Trình Ngân Hằng khổ không thể tả.
Hai chân đều bị anh bắt được, đồng thời nâng lên, khiến người cô gần như đều bị gập lại, hết sức khó chịu, càng bực hơn là lúc này cô chỉ khoác áo tắm, anh tách hai chân cô ra, từ góc độ này của anh liền có thể nhìn rõ toàn bộ của cô, Trình Ngân Hằng cảm thấy không còn chỗ nào có thể che đậy được, xấu hổ và giận dữ lập tức hiện lên trên mặt, sắc đỏ nổi bật lên toàn bộ khuôn mặt trắng trẻo.
“Cố Thành Phan, vô lại, anh... anh... Buông!” Lúc này Trình Ngân Hằng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Anh hư hỏng như vậy, từ khi vừa mới bắt đầu cô đã không nên bằng lòng với cuộc hôn nhân vô lý của anh, càng không nên rung động với anh.
Nhưng, chuyện tình cảm không phải nói khống chế là có thể khống chế được, nhưng trải qua chuyện mấy ngày nay, Trình Ngân Hằng cảm thấy, không thể nhẹ dạ buông thả chính mình để rồi rung động với Cố Thành Phan được.
Cố Thành Phan cong khóe miệng, vẽ ra một độ cong đẹp mắt, ánh mắt lưu luyến giữa hai chân cô, tiếng nói rất trầm, mang theo nét mê hoặc vô hạn: “Nếu như tôi không buông thì sao? Sao nào? Mèo con, em có thể làm gì được tôi?”
Cố Thành Phan phát hiện, thực ra Trình Ngân Hằng không còn lạnh nhạt với anh như trước, ngược lại, bây giờ anh biết cô sẽ vì mình tiếp xúc với người phụ nữ khác mà tức giận, nhưng anh cảm thấy dáng vẻ tức giận của Trình Ngân Hằng cực kỳ đáng yêu, gương mặt trắng trẻo đỏ lên, quai hàm bạnh ra, đáng yêu hơn nhiều cái vẻ châm chọc khiêu khích lúc nói phải rời khỏi anh.
Cố Thành Phan bắt đầu hôn môi Trình Ngân Hằng, dường như muốn nuốt trọn lấy cô vậy, Cố Thành Phan hôn một lát, rồi hôn thẳng một đường xuống đến bụng, lại hôn thẳng một đường lên phía trước, gặm cắn xương quai xanh và cái cổ trắng nõn trơn bóng của cô, ghé vào bên miệng cô, ngậm bờ môi cô lần nữa, hôn không dứt, trằn trọc tiến vào, tiếng nước bọt li ti vang lên không ngừng.
Cố Thành Phan nâng cơ thể Trình Ngân Hằng lên, hai chân kẹp trên lưng mình, còn tay anh thì đang đỡ mông cô, anh cúi đầu để lên trán cô, khẽ cười nói: “Mèo con, vận động một lần cùng tôi, sau đó cùng nhau tắm, được không?”
Trình Ngân Hằng đương nhiên là cự tuyệt: “Tôi không muốn, anh buông ra.”
“Cự tuyệt không có tác dụng,” Cố Thành Phan cười ngậm lấy trái nho của cô.
“Ồ, mèo con, chuẩn bị xong chưa? Tôi muốn đi vào.” Cố Thành Phan vừa hôn, một tay vừa cầm niết giữa hai chân cô, vật cứng nhẹ nhàng để ở chỗ đó của cô, từ từ, nhẹ nhàng, cực kỳ dịu dàng, một tấc lại một tấc, cắm sâu vào!
“Ưm a... ” Trình Ngân Hằng không khỏi cất tiếng rên rỉ: “Ưm... Cố Thành Phan... Đồ xấu xa... ”
Trình Ngân Hằng có chút hận sự thành thật của thân thể mình, cô không còn nắm chặt lưng anh như dĩ vãng, mà là nắm chặt nệm giường.
Lúc đầu động tác của anh còn có thể dịu dàng, đưa ra đẩy vào mấy chục lần, anh liền bắt đầu hơi không kìm được lực.
Anh bắt đầu mạnh dần lên, như muốn đâm xuyên qua cô, cô bắt đầu khó chịu bèn muốn đẩy anh ra, không đẩy ra được mà chỉ càng kẹp chặt chân lại: “Cố Thành Phan... Ưm... ”
“Mèo con, thả lỏng một chút! Được không?” Cố Thành Phan khẽ ngâm một tiếng, vội vã thả chậm tốc độ, thấp giọng dỗ dành bên tai cô rồi hôn lên vành tai.
Vừa rồi cô kẹp chặt quá, anh căn bản không thể di chuyển được.
“Đồ xấu xa, anh nhẹ một chút đi, chọc sâu quá, đau quá... Hu hu... ” Giọng Trình Ngân Hằng mang theo tiếng khóc nức nở, trong ánh mắt mê ly như tràn ngập một tầng hơi nước, như một hồ nước xuân nhộn nhạo.
Cố Thành Phan dịu dàng hôn vài cái vào khóe miệng cô, dỗ dành cô: “Được, tôi nhẹ một chút! Trước tiên em thả lỏng ra đã, đừng khẩn trương! Chân lại mở ra thêm một chút, ngoan ~ mèo con... ”
Trình Ngân Hằng bị anh đè dưới người, da thịt vốn dĩ trắng như tuyết bị anh hôn hít gặm cắn như thế một phen, lúc này sắc trắng đỏ lên, như một quả táo đang chín dần, vô cùng mê người.
Trình Ngân Hằng cũng thỏa hiệp, lúc này cô cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, anh kêu cô mở chân ra một chút, cô liền ngoan ngoãn làm theo.
Cố Thành Phan cúi đầu nhìn cô, tâm trạng nhộn nhạo, yêu thích vô cùng, vừa mới quyết định phải dịu dàng, muốn nhẹ một tí, nhưng xúc động trong cơ thể làm sao cũng không đè nén được.
Vì vậy bèn nói nhỏ: “Ngân Hằng, tôi yêu em.” Nói xong đột nhiên bùng nổ, càng điên cuồng đẩy đưa.
“Á... Cố Thành Phan... Đồ xấu xa... Nói lời... Nói lời... Không giữ lời.” Rõ ràng là câu nói mắng anh, lại tràn ngập cảm giác rên rỉ, Cố Thành Phan chỉ càng tiếp tục tăng tốc, cuối cùng hai người cùng bay lên mây.
Trình Ngân Hằng vừa hưng phấn lại vừa ảo não, hưng phấn là vì Cố Thành Phan dường như chỉ có một mình cô vậy, ảo não là vì thân thể của mình nghe theo anh, tim mình cũng lựa chọn nghe theo anh một cách khó hiểu.
Trình Ngân Hằng xoay đầu qua một bên, dần dần chìm vào giấc ngủ nặng nề, bỏ đi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, đến đâu hay đến đó thôi. Chỉ là ngày mai tỉnh lại, vẫn... Vẫn không thể nhẹ dạ mà thỏa hiệp được, phải tỏ rõ lập trường, nói cho đối phương biết, mình bây giờ đang tức giận.
Sau khi quay xong , mới từ phim trường đi ra Phạm Hiểu Lâm liền chậm rãi đi vào ngồi lên xe Phùng Giang.
Phạm Hiểu Lâm mới vừa ngồi lên, Phùng Giang đã nghênh đón, Phùng Giang cúi người hôn lên cổ Phạm Hiểu Lâm, một mùi sữa thơm nhẹ nhàng tràn ngập trong mũi, đó là mùi vị thuộc về Phạm Hiểu Lâm.
Hương hoa nồng nàn, mê hoặc con người nhất.
Hai tay Phùng Giang cũng không rảnh rỗi, cởi bỏ quần áo trên người cô, khiến cô phơi bày thân thể trần truồng trong không khí.
Khi mới bắt đầu Phùng Giang dùng một đôi mắt ngắm nhìn tác phẩm nghệ thuật để đánh giá cơ thể trước mặt.
Da thịt trắng nõn, bộ ngực đầy đặn, cánh môi hồng phớt anh đào, có bản lĩnh mê hoặc con người.
Cảm giác xấu hổ làm mặt Phạm Hiểu Lâm đỏ lên, cố ý xoay đầu đi, nhắm chặt hai mắt, nhưng hàng mi dài run rẩy lại càng thêm hấp dẫn người khác.
Phùng Giang thận trọng kéo hai chân trắng nõn của Phạm Hiểu Lâm ra, sau đó chen người vào giữa hai chân cô ta.
Giơ ngón tay ra, đâm vào nhụy hoa đang đóng chặt, tùy ý trêu đùa.
Cơ thể từng thưởng thức trọn vẹn hương vị tình dục sao có thể chịu nổi sự khiêu khích như vậy, Phạm Hiểu Lâm run rẩy cả người, cơ thể như nhuộm một lớp màu hồng mỏng manh. “Ha ha, ướt nhanh như vậy... ” Phùng Giang trêu đùa, rút ngón tay ra, đè hai bờ mông cô ta lại, vật cứng nóng của mình nhắm ngay nơi ướt át dịch mật của cô ta: “Đi vào rồi!”
Không cho cô ta thời gian chuẩn bị, Phùng Giang động thân mà vào.
“Ưm ư!” Thân thể Phạm Hiểu Lâm run lên bần bật, theo bản năng ép chặt nhụy hoa, lại làm cho dịch mật càng thêm căng mịn.
Mãnh liệt xông tới, Phùng Giang kiên quyết không ngừng ma sát vào lớp thịt non sâu trong nhụy hoa, làm cho Phạm Hiểu Lâm yêu kiều thở gấp liên tục.
“Không muốn... Ôi... Từ bỏ... ”
“Không thành thật, rõ ràng thân thể rất muốn!” Phùng Giang nắm hai tay vào trước ngực cô túm lấy hai luồng phấn hồng bởi vì anh ta đâm chọc mà đung đưa kia, ép vào chính giữa.
“Ôi!” Thân thể Phạm Hiểu Lâm không ngừng giãy giụa, hạ thân tê tê dại dại, dòng nhiệt không ngừng đánh mạnh vào thần kinh của cô ta.
“Nói một chút cho anh xem, vì sao hôm nay Trình Ngân Hằng còn có thể bình an vô sự bước ra hả?” Phùng Giang khẽ cắn vành tai Phạm Hiểu Lâm, cảm thấy cơ thể dưới người mình không nhịn được run rẩy, trêu đùa nói: “Hôm nay rốt cuộc em có giở trò với cái khóa dây cáp không hả... ” “Au... ôi... Em có, Vu Lệ Lệ... Ưm... cô ấy còn cố ý giao việc cho MC đó!” Tiếng thở dốc cố gắng nhịn xuống ban đầu đã sớm thốt ra, hai con mắt mông lung mở to mơ màng.
Dáng vẻ động lòng người này của Phạm Hiểu Lâm làm cho Phùng Giang càng thêm hăng say.
“Lần sau nhất định phải thành công, thứ anh không có được thì sẽ phải hủy diệt nó.” Phùng Giang nhịn dục vọng xuống, cố ý lui ra từ trong thân thể Phạm Hiểu Lâm. Cảm giác trống rỗng khôn cùng tràn ngập cả người Phạm Hiểu Lâm.
Phạm Hiểu Lâm nghẹn ngào, hai chân chủ động quấn lên hông Phùng Giang: “Cho em... đạo diễn Phùng! Em muốn... lần sau em, em cam đoan... Sẽ không sơ suất nữa”
“Được, đây là tự em nói đó!” Phùng Giang cười gian, dùng sức thẳng tiến, thịt non mềm mại thoáng chốc đã bao bọc hoàn chỉnh lấy mình, Phùng Giang thỏa mãn cảm thán một tiếng.
Động tác của Phùng Giang càng ngày càng thô bạo, Phạm Hiểu Lâm cảm giác xương cốt mình đều như sắp tan rã, nước mắt không ngừng chảy ra từ trong hốc mắt, nhưng cô ta không dám giãy giụa, bởi vì giãy giụa thì cô ta sẽ phải chịu nghiêm phạt.
Cô ta vất vả mới đi từ tầng dưới cùng lên đến vị trí hôm nay, tất cả những điều này, đều dựa vào Phùng Giang.
Cho nên, cô ta nhất định phải trông cậy vào Phùng Giang, lấy được càng nhiều thứ cô ta mong muốn, nếu không... , cô ta không sao tưởng tượng được cảnh trở lại quãng thời gian lúc trước, mình sẽ trở nên như thế nào.
Không phải không có người khinh thường cô ta, nhưng, có xá gì, thứ cô ta mong muốn, cô ta dùng chính mình đi trao đổi, có gì không thể chứ?