CHƯƠNG 154: TRÌNH NGÂN HẰNG TRƯỚC KIA
Tôi nhìn Hoàng Linh, giờ phút này, người phụ nữ cho tôi động lực lớn như vậy, tôi nhìn chị ấy cười, và nói cám ơn chị ấy, thật sự là tâm đầu ý hợp, thực sự là muốn cám ơn chị ấy.
Đã từng không hề quen biết với tôi, cuộc sống là cả một vấn đề lúc nào cũng bám lấy tôi, cho tôi một con đường sống, hơn nữa… chăm sóc tôi tốt như vậy, không để tôi mất đi những thứ mà tôi không muốn mất đi.
Bây giờ, khi tôi đơn độc, tôi lại tìm tới chị ấy để giải quyết khó khăn, chị ấy vô cùng cẩn thận chu đáo, tôi thực sự phải tu mấy kiếp mới có thể gặp được chị ấy và còn được chị ấy giúp đỡ.
Hoàng Linh nắm lấy tay tôi vừa cười vừa nói: “Ngân Hằng, em ngốc quá, chị chỉ nói chuyện cùng em một lúc thôi, có gì tốt đâu, không cần phải cám ơn chị, chị chỉ là… làm những việc chị nên làm mà thôi.”
Trái tim của tôi cũng dần ấm áp trở lại, giọng nói thì thầm của chị ấy đã chinh phục tôi, nói chuyện an ủi tôi là chuyện đương nhiên, trên thế giới này, ngoài trừ bố tôi ra, không còn ai khác nữa chứ? Tôi có tài cán gì mà chị ấy lại đối xử với tôi tốt như vậy.
Tôi lại cám ơn và áy náy nói: “Hoàng Linh… em… đã tới lúc em phải về rồi, không làm lỡ việc của chị nữa, em đi trước đây.”
Hoàng Linh chớp mắt: “Được rồi, đợi sau khi em chính thức rời khỏi làng giải trí, chị sẽ đưa em đi chơi bời đàn đúm.”
Tôi ôm lấy chị ấy, trên người chị ấy có một mùi hương quen thuộc khiến tôi không muốn xa rời, nhưng tôi phải đi, Cố Thành Phan sắp về rồi.
Tôi mặc quần áo chỉnh tề rồi ra cửa.
Ngẩng đầu lên nhìn lại METOO vẫn đang lấp lánh ánh đèn đỏ, nơi đây đã từng là thế giới của tôi, mà bây giờ, chị ấy là thế giới của bao nhiêu người đây?
Có bao nhiêu người ôm ấp mộng đẹp tới đây, vội vàng bước đi, các cô gái ấy có đạt được những gì mình muốn không? Hay lại mất đi cái mà mình trân trọng nhất rồi có thấy hối hận không?
Có thể là không, sẽ tồn tại những người giống như tôi, hiểu nhầm cả tình yêu và tình bạn của mình chăng?
Tôi vội vàng đội mũ vào, đeo khẩu trang rồi sang đường, Cố Thành Phan đang ở nhà đó!
Tôi có cảm giác như có người đang theo dõi đằng sau lưng tôi, nhưng tôi vừa quay đầu lại lại không thấy ai cả.
Có lẽ… là tôi đã suy nghĩ quá nhiều!
Hoàng Linh nhìn thấy bóng lưng của Trình Ngân Hằng đã đi xa, trong lòng khẽ thở dài, có lẽ cô không biết là Cố Thành Phan đã tới tìm Hoàng Linh.
Sáng sớm nay, khi còn đang mặc áo ngủ mơ mơ màng màng, đã bị điện thoại của lễ tân METOO đánh thức.
Nghe điện thoại Hoàng Linh có linh cảm người tới đây lai lịch không hề tầm thường, nếu không… lễ tân sẽ không không thể nào quấy rầy giấc ngủ của bản thân mình như vậy!
Quả nhiên, nhân viên lễ tân nói: “Cô Hoa, cậu Cố Thành Phan đến tìm.”
Hoàng Linh lập tức thức dậy mặc quần áo chỉnh tề, khi tới nơi, Cố Thành Phan đang mặc áo khoác đứng đợi bản thân cô ta tới.
Hoàng Linh nhìn thấy Cố Thành Phan hét lên: “Ôi chao, Cậu Cố, khách quý, mời vào, sao lại có người lại cả gan giữ cậu ở nơi lạnh lẽo thế này.”
Có Thành Phan cười từ chối: “Không cần, tôi chỉ… muốn nhờ cô Hoàng Linh một việc.”
Hoàng Linh cũng đoán được, có lẽ là liên quan đến Trình Ngân Hằng, nhưng… cô ta không hỏi trước.
Hoàng Linh chỉ cười và trả lời một cách khách sáo: “Cậu Cố có chuyện gì thì cứ căn dặn, không phải là nhờ vả đâu, không phải nhờ vả đâu.”
Cố Thành Phan cũng nghiêm túc, nói hết sức gãy góc: “Tôi biết hôm nay Ngân Hằng sẽ tới tìm cô, chắc là cô rất hiểu chuyện của tôi và Niko trước kia, nếu Ngân Hằng nhắc tới Niko, tôi hi vọng… cô có thể tránh chuyện này, bây giờ… chưa đúng lúc.”
Tâm trạng của Hoàng Linh lo lắng, chuyện gì đã xảy ra, bản thân đã hẹn với Ngân Hằng tại sao anh lại biết, dù sao… hiện nay Ngân Hằng có thể không nói sẽ cùng đến đây với Cố Thành Phan, nếu đã không nhắc tới, chắc chắn Cố Thành Phan cũng không hiểu rõ tình hình.
Trong lòng đã nghĩ xong những vấn đề này, Hoàng Linh cười trả lời: “Cậu Cố, cậu yên tâm, tôi cũng không phải loại nhiều chuyện.”
Thu hồi lại suy nghĩ, Hoàng Linh thở dài, Ngân Hằng ơi là Ngân Hằng, chị chỉ có thể giúp em tới đây thôi… Cố Phan Thành thực sự quan tâm tới em, chắc chắn không phải là giả dối, hi vọng em có thể hạnh phúc, đây là… tâm nguyện lớn nhất lúc này của chị.
Lúc này, ánh mắt Hoàng Linh trở nên lạnh lùng, nhướn mày tỏ vẻ lo lắng.
Trong màn đêm, theo sau Trình Ngân Hằng là hai người áo đen, đúng vậy người áo đen.
-----
Trong tình huống cấp bách, cô ta bấm số điện thoại: “A lô, phiền anh nhanh chóng tới METOO, hẻm thứ 3, có một người phụ nữ mặc áo khoác đen, bảo đảm cô ấy về nhà an toàn.”
Cất điện thoại, Hoàng Linh cau mày, muốn tổn thương Trình Ngân Hằng sao, không thể nào, trừ phi… bước qua xác cô ta.
-----
Giờ phút này, ở trong văn phòng của Phùng Giang, anh ta đang thở hổn hển, còn người phụ nữ ở bên dưới cũng đang rên rỉ.
Một cảnh xuân mĩ miều.
Sau khi kết thúc, Phùng Giang rút một điếu thuốc, mở điện thoại di động ra, giơ ngón tay cái về phía Phạm Hiểu Lâm: “Hiểu Lâm, tốt lắm, quả nhiên làm việc nhanh nhẹn, nhanh như vậy mà anh đã nhận được ảnh chụp Trình Ngân Hằng tới METOO, ngày mai trên khắp các mặt báo của làng giải trí sẽ lại là Trình Ngân Hằng!”
Phạm Hiểu Lâm đóng điện thoại di động lại cho Phùng Giang: “Đạo diễn Phùng, chúng ta đừng vội, từ từ đã nào, có thể… còn cần giật tít hot hơn nữa, không phải sao?”
Phùng Giang nhìn gương mặt tinh xảo của Phạm Hiểu Lâm, cười đắc ý: “Sao thế? Cục cưng, còn giật tít gì nữa?”
Phạm Hiểu Lâm đảo mắt: “Ví dụ như… Trình Ngân Hằng bị ép rút lui, còn nữa… tình bạn giữa Trình Ngân Hằng và An Chi là giả dối, Niko và An Chi mới là tình bạn thực sự, anh nên biết rằng, chúng ta phải khiến cho Trình Ngân Hằng trở nên không có nơi nương tựa, như thế chúng ta mới có cơ hội xử lý cô ta!”
Phùng Giang cười nói: “Cục cưng, thật sự là rất thông minh, dù sao… chúng ta chắc chắn sẽ đợi tới khi Trình Ngân Hằng kêu trời không thấu kêu đất không hay mới ra tay với cô ta.”
Phạm Hiểu Lâm cũng gật đầu: “Cho nên, tiêu đề ngày mai là…”
Phùng Giang vẫy tay: “Tiêu đề này đi, ta phải cho fan hâm mộ của Trình Ngân Hằng nhìn thấy, Trình Ngân Hằng xuất thân từ đâu, dù sao… mất đi fan là con đường hủy hoại diễn viên tốt nhất!”
Phạm Hiểu Lâm đồng ý gật đầu: “Đúng… quả thực là vậy, đạo diễn Phùng đã đợi không nổi nữa rồi, vậy chúng ta cùng tìm anh Thẩm đi.”
Phùng Giang giơ tay lên, ra hiệu cho cô ta đúng là vậy.
Vội vàng gọi điện thoại: “A lô.”
Hai người cùng đồng thanh nói: “A lô.”
Khóe miệng của Phạm Hiểu khẽ cong lên cười: “Anh Thẩm, chỗ cũ… quán cà phê, chúng ta gặp nhau đi!”
Giọng nói của anh Thẩm rất dịu dàng: “Ừm… được, mấy giờ?
Phạm Hiểu Lâm vui vẻ cong môi: “0 giờ.”