CHƯƠNG 67: VAI DIỄN ĐÓNG MAY
“Thư… ” Ngay lúc Thư chuẩn bị tiếp tục khiển trách bác sĩ thì Cố Thanh đang nằm trên giường bệnh lại lên tiếng, cậu dịu dàng nói: “Ngoan, đừng ầm ĩ nữa, anh vẫn nhớ em mà. Em chính là Thư.” Cô ấy lập tức òa khóc, nhào vào lòng cậu, nói: “Đáng sợ quá! Nếu như anh thực sự không nhớ em, vậy phải làm sao bây giờ?” Nhìn một màn náo nhiệt trước mắt, tôi có chút sững sờ, còn Cố Thành Phan cũng chỉ nhếch miệng không nói gì.
An Chi phất tay nói: “Sao vậy? Cậu ta diễn xuất vụng về như vậy mà em cũng không nhìn ra ư?” Trông thấy vẻ mặt mờ mịt của Thư, Cố Thành Phan liền hé miệng mỉm cười. Tôi có chút kinh ngạc hỏi: “Ngay từ đầu mấy người đã biết là cậu ấy đang đóng kịch sao?”
An Chi bật cười mắng yêu: “Thằng nhóc này từ nhỏ đã là yêu tinh nghịch ngợm rồi. Mỗi lần bị xước da nó đều nói mình bị uốn ván, lúc đau chân lại nói mình là bệnh nhân tàn tật, đau mắt thì nói bị mù, còn bị đập đầu chắc chắn nó sẽ nói mình bị mất trí nhớ. Tôi và Cố Thành Phan đều đã quen rồi.”
Tôi quay đầu nhìn lướt qua anh, lại liếc sang An Chi, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Thư nhỏ bé mặt đầy nước mắt cùng Cố Thanh đang tươi cười vui vẻ, mà chẳng biết phải làm sao. Ở chung một chỗ với đám người này sớm muộn gì tôi cũng sẽ biến thành kẻ điên mất thôi. Tôi lấy gương nhỏ ra đánh lại son môi, rồi đeo kính mát lên nói: “Tôi đi trước đây. Mười giờ phải mang đồ trang điểm đến phim trường rồi, hiện tại chỉ còn nửa giờ thôi.” Cố Thành Phan bỗng kéo tay tôi: “Tôi đưa em đi.”
Thấy vậy, An Chi vội vàng gọi với theo: “Này, này, này, các người định để mình tôi lại đây làm kỳ đà cản mũi sao? Chờ chút, tôi đi cùng hai người.” Tôi chỉ đành thở dài lắc đầu, dẫn đầu đi ra khỏi phòng bệnh, hai người bọn họ cũng theo sát phía sau. Cố Thanh đau lòng đưa mắt nhìn theo chúng tôi, nhưng ngay khi chúng tôi vừa ra đến cửa cậu liền tươi cười ôm lấy Thư.
Tất cả mọi chuyện nhìn qua đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, thế nhưng không biết vì sao gần đây tôi luôn thấp thỏm không yên, trong lòng rất rối bời. Nếu không tìm được nguyên nhân, vậy thì khỏi tìm, cứ sống thật tốt là được. Lúc tôi đi tới phim trường thì phân cảnh tôi diễn đã sắp bắt đầu, chính là đoạn mà Vu Lệ Lệ đã từ bỏ. Sau khi diễn xong tôi liền có thể đóng máy. Tôi xuống xe đi vào phim trường, thấy An Chi vẫn đi theo phía sau, tôi có chút buồn bực nói: “An Chi, cô tới đây cùng tôi sẽ không có chỗ nào bất tiện chứ?” Cô ấy vịn bả vai tôi, hỏi ngược lại: “Có gì bất tiện đâu, cùng lắm thì chúng ta quay chung bộ phim tiếp theo, thế là có thể cùng nhau đi làm rồi!” Tôi bất đắc dĩ bật cười, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, nghe theo lời cô.” Sau đó lại nghĩ tới chuyện mua xe, vì vậy tôi nói: “An Chi này, lát nữa đi xem xe với tôi nhé.” Cô ấy liền giễu cợt tôi: “Sao hả? Ngại ngồi xe Cố Thành Phan à? Cũng đúng… Cô thử nhìn mấy ngôi sao lớn kia xem, có ai là không có xe riêng đưa đón, hơn nữa còn có cả đám người vây xung quanh chứ? Chỉ có mình cô ngốc nghếch luẩn quẩn bên mình cậu ta mà thôi.” Cô ấy nói rất có lý, nhưng tôi không quen với tình cảnh đó, cũng không hợp với việc lúc nào cũng giao tiếp cùng người khác. Đối với những cơ hội giao lưu trao đổi với bên ngoài, nếu có thể thì tôi nhất định sẽ tránh. “An Chi… ” Trông thấy cô ấy, đám người xung quanh bắt đầu xôn xao: “Ôi, thật sự là An Chi kìa. Trời ơi, sao… sao cô ấy lại đi cùng Trình Ngân Hằng chứ?”
Không biết là diễn viên phụ nào nói, lập tức có người khác phụ họa theo: “Đúng đúng đúng. Tuy Trình Ngân Hằng cũng rất nổi tiếng trong thành phố G, nhưng vẫn kém hơn một chút so với ngôi sao nhỏ tuổi An Chi.” Nữ diễn viên chính sau Vu Lệ Lệ đang xếp hàng đứng ở phía sau bọn họ cũng lên tiếng: “Đâu chỉ kém hơn một chút chứ? Đùa à, người ta mới mười bốn tuổi đã nổi tiếng khắp cả nước, bước ra quốc tế lập tức hóa thành nữ thần lấp lánh rực rỡ, bối cảnh phía sau cũng rất vững chắc đó.” Tôi và cô ấy lười để ý đến những người này, ngạc nhiên như vậy, nếu như biết chuyện tôi và Cố Thành Phan đã kết hôn thì đám người kia chắc hẳn sẽ nói có phải mắt của cậu chủ Cố xảy ra vấn đề cho nên mới để ý đến Trình Ngân Hằng hay không?
Tuy rằng tôi cũng rất giỏi nhưng vẫn không xứng với anh. Đây chính là cái gọi là trong lòng không thăng bằng, bởi vì tôi là một người ở tầng thấp nhất mà lại thuận lợi nhanh chóng nhảy lên thành ngôi sao lớn, nhưng bọn họ vẫn không nắm được sơ hở của tôi cho nên chỉ có thể sử dụng phương pháp bịa bặt, nghi ngờ đủ điều này định thăm dò bối cảnh và lai lịch của tôi để làm trò giải trí mỗi khi bọn họ rảnh rỗi. Đạo diễn vô cùng lo lắng chạy tới nói: “Trình Ngân Hằng nhanh lên, mau đi thay quần áo đi, chúng ta sắp bắt đầu quay rồi.” vừa nói, anh ta vừa nhét quần áo vào tay tôi, thúc giục tôi mau thay đồ.
Đây chính là phân cảnh Mễ Ninh Khanh vô tình gặp được trợ lý của mình đang bàn bạc công việc cùng người khác ở trong khách sạn lớn, thế là hai người bọn họ liền nói chuyện hỏi han nhau. Đợi đến khi quay xong cảnh này, vai diễn của cô ta coi như đã hoàn thành. Vì muốn hoàn toàn quay lại cảnh tượng đó cho nên tôi cần phải mặc bộ sườn xám màu đỏ trong bộ sưu tập “Nhị Nguyệt Phong” mà Mễ Ninh Khanh tự thiết kế, còn Vu Lệ Lệ lại mặc một bộ quần áo công sở màu trắng, nhìn qua rất có sức hấp dẫn của người phụ nữ chuyên nghiệp. Khi tôi vào phòng thay đồ đúng lúc gặp phải nữ diễn viên đằng sau câu chuyện kia của Vu Lệ Lệ, nghe nói vốn dĩ không hề có chuyện cô ta sử dụng mối quan hệ gì đó để tạm thời được thêm vào. Sau khi tôi thay xong sườn xám, cài chặt nút áo cuối cùng, chuẩn bị ra cửa thì người kia bỗng lên tiếng: “Xin chào!” Cô ta đột nhiên bắt chuyện khiến tôi cảm thấy rất kinh ngạc nhưng tôi không phải loại người kiêu căng không biết lễ phép vì vậy cũng gật đầu đáp lại: “Xin chào.” Người nọ thấy tôi trả lời liền mỉm cười dịu dàng, hỏi: “Chị Ngân Hằng quen cô An Chi sao? Em nghe nói hiện giờ cô ấy đã làm việc lại, hơn nữa tháng sau còn tự sản xuất một bộ phim mới. Em muốn hỏi, liệu em có thể tham gia được không?”
Tôi ngập ngừng không biết phải từ chối cô ta thế nào. Đây là chuyện của An Chi, tuy tôi đúng là bạn của cô ấy, nhưng… làm người vẫn nên tự mình biết mình, thì mới có thể trở thành bạn bè tốt. Cô ta thấy tôi do dự lại nói tiếp: “Chị yên tâm đi, vai gì em cũng có thể đóng được.” Lúc này An Chi bỗng đẩy cửa đi vào, tùy tiện hỏi: “Cô gái này là ai vậy?” Trông thấy cô ấy, người nọ lập tức vội vàng cúi người chào, sau đó mới ngẩng đầu lên, nói: “Chào cô An Chi, chào cô, tôi tên là Hứa Y Y.” Nói xong cô ta lại lặp lại lần nữa: “Chào cô”, điều này cho thấy hiện giờ tâm trạng của cô ta rất khẩn trương, hơn nữa cô ta quả thực rất muốn tham gia diễn xuất trong bộ phim mới của An Chi.
Cô ấy chép miệng nói: “Thật ngại quá, tôi không biết cô. Hơn nữa, tôi cũng không biết là mình định quay phim đâu. Xin hỏi, làm sao cô biết được vậy?” Hứa Y Y á khẩu không trả lời được, còn chuyện rốt cuộc cô vì sao cô ấy biết chuyện này chúng tôi cũng không rõ. Cô ấy quay mặt về phía tôi, nói: “Đi thôi Ngân Hằng! Quay xong bộ phim này chúng ta cùng đi xem xe.”
Tôi mặc một bộ sườn xám màu quyến rũ, nhưng lại trang điểm vô cùng thanh nhã, chậm rãi bước đi trên hành lang của khách sạn. Lúc này sự nghiệp của Niko đã rất thành công, nhưng chỉ vừa mới nổi tiếng, cho nên chưa có khí chất lạnh lùng, vẻ vui mừng lộ rõ trên gương mặt non nớt kia vẫn chưa biến mất, đưa mắt nhìn thẳng vào người trợ lý Vu Lệ Lệ ở phía đối diện đang đi tới. “Hi” Cô ta lên tiếng trước: “Niko, thật trùng hợp.” Tôi hơi kinh ngạc ngẩng đầu, tiếp đó dịu dàng cười nói: “Hi Marry, dạo nay có tốt không?” Cô ta vuốt vuốt tóc, nói: “Vô cùng tốt. Tôi thấy thiết kế của cô rồi, ừm… trên khắp cả nước đều có thể thấy, thực sự rất đẹp.” Tôi khiêm tốn gật đầu: “Đâu có, đâu có, tôi chỉ đang cố gắng bước đến ước mơ của mình mà thôi.” Cô ta nhìn tôi thật lâu mới nói tiếp: “Niko này. Tôi đã học được một điều vô cùng có ích từ chỗ cô đó chính là không được từ bỏ giấc mơ.” Ngay sau đó hai người bọn họ nhìn nhau cười, giả vờ hỏi han rồi đi về hai phía khác nhau.