CHƯƠNG 99: CHÚ CÚN CON
Nói “Xin lỗi... Anh sai rồi... ” tôi cũng không thèm để ý tới, ai bảo anh không nói sớm cho tôi biết, thật là.
Cố Thành Phan vẫn không dừng lại, tôi lại ngủ thiếp đi, ở trong mơ... dường như vẫn nghe thấy giọng nói của Cố Thành Phan, còn nói gì đó thì tôi không biết.
Cố Thành Phan còn muốn dụ dỗ Trình Ngân Hằng, thế nhưng nghe được tiếng hít thở đều đều của cô nên không quấy rầy cô nữa.
Nhẹ nhàng ôm cô, trong lòng cảm thấy an tâm không giải thích được, đây chính là tình yêu!
Ngửi mùi tóc thơm của Trình Ngân Hằng, thực sự muốn chìm đắm mãi không tỉnh lại.
Quá mệt mỏi, luôn có vài âm thanh không hài hòa vang lên bên tai, luôn có người nghi vấn, luôn có kẻ quấy rầy.
Thế nhưng người phụ nữ này khiến mình an tâm, ở bên cạnh cô sẽ vui vẻ, sẽ an lòng, không có lý do, không cần giải thích, đây chính là... tình yêu!
Hy vọng Trình Ngân Hằng không cắt tóc, hy vọng Trình Ngân Hằng có thể buộc tóc đuôi ngựa, hy vọng cô biết mình chung thủy với cô, không sao, thời gian còn dài, cứ từ từ...
Lúc say ngủ tuyệt vời biết bao, không cần phải suy nghĩ, nhà khoa học đã nói: Nếu buổi tối luôn nằm mơ, chứng tỏ giấc ngủ không ngon.
Tôi thật hạnh phúc, một đêm không mộng mị.
Sáng sớm ánh mặt trời ấm áp chiếu vào mặt tôi, đập vào mắt tôi ngoại trừ ánh mặt trời, còn có khuôn mặt hạnh phúc sáng ngời của Cố Thành Phan.
Tôi nhịn không được vươn tay, vuốt ve khuôn mặt anh, đột nhiên thật muốn sinh một đứa bé, tôi cũng xinh đẹp, thế nhưng tôi hy vọng là một đứa con trai, tốt nhất là giống Cố Thành Phan, khuôn mặt đẹp trai này không thể uống phí.
“Mèo con... ” Cố Thành Phan đột nhiên mở mắt ra: “Sờ đủ chưa?”
Tôi giật mình, thu lại cánh tay, Cố Thành Phan nắm tay của tôi, nói nghiêm túc: “Dù gì anh cũng là người đàn ông của em, mỗi một tấc da thịt đều thuộc về em, sờ anh là quyền lợi của em.”
Lời tâm tình êm tai không phải là bởi vì lời nói động lòng người, mà là bởi vì người đàn ông nói ra lời đó chính là người đàn ông tôi quan tâm.
Lời tình tứ đầy khiêu gợi như thế nói ra từ miệng Cố Thành Phan tràn đầy lãng mạn, không quá tục.
Tôi không biết nên trả lời thế nào, Cố Thành Phan nói tiếp: “Thực sự là một con mèo nhỏ, biểu cảm ấm ức như thế cực kỳ giống... ”
Tôi không vui nói: “Vậy anh là gì? Anh là cún con... ”
Tôi cũng không hiểu vì sao đột nhiên lại nói anh là cún con, đại khái là vì hàm rang của anh. Đây chính là chỗ không hoàn hảo của Cố Thành Phan, có một chiếc răng nanh hơi vượt ra nhưng sự không hoàn hảo này vừa vặn lại là điều hoàn hảo nhất, khiêu gợi nhất, đặc biệt nhất của anh...
Cố Thành Phan cũng không tức giận, châm chọc nói: “... Mèo con và cún con kết hợp sẽ là gì chứ?”
Tôi vừa tức vừa xấu hổ: “Anh... ”
Cố Thành Phan đột nhiên kéo tôi, ôm tôi thật chặt, thấp giọng nói: “Anh chính là anh, là chồng hợp pháp duy nhất của em.”
Tôi trả lời gần như theo phản xạ: “Cái gì gọi là chồng hợp pháp duy nhất? Anh chính là chồng em mà... ”
Nghe được tiếng cười đắc ý của Cố Thành Phan, tôi mới ý thức được mình mắc bẫy, bèn đẩy anh ra, nghiêm túc nói: “Cố Thành Phan... Về sau không được lừa dối em nữa, phải cưng chiều em trong lòng bàn tay, phải tôn trọng em, không được phản bội em, được không?”
Cố Thành Phan ban đầu còn chăm chú nghe, nghe được câu hỏi “Được không?” thì anh cười khúc khích.
Tôi không hài lòng nhìn anh đang cười, anh không cười nữa, nghiêm túc nhìn tôi nói: “Được, anh sẽ không... Anh cưng chiều em trong lòng bàn tay, sẽ không lừa dối em, thế nhưng... em phải đồng ý với anh một chuyện.”
Tôi nghiêng đầu hỏi: “Gì đây?”
Anh búng trán tôi, cúi người nhẹ nhàng nói bên tai tôi: “Mèo con... Phải nghe lời... ”
Một câu nói đơn giản như đang đối xử với một cô mèo nhỏ khiến trái tim tôi cảm thấy bình yên.
Tôi dịu dàng gật đầu, đáp: “Được, em đồng ý!”
Cố Thành Phan, vì anh, em thu lại những góc cạnh trong em, lẳng lặng chờ giọng nói của anh, chỉ muốn bình yên ở bên anh, trở thành con người khác không phải em trước đây.
Tất cả đều là vì em yêu anh.
Cho nên, Cố Thành Phan, đừng làm em tổn thương, nếu làm em thương tổn, em sẽ mang giáp lên, không cho anh tới gần nửa bước, em bằng lòng từ bỏ, thay đổi mình vì anh.
Trong những lúc cần thiết, vì bản thân em, em cũng nhất định sẽ từ bỏ anh...
Cho nên... đừng tổn thương em, được không?
Cố Thành Phan đương nhiên không biết những ý nghĩ này của tôi, anh nghe được câu trả lời của tôi, hài lòng gật đầu mỉm cười, đưa tay sờ đầu của tôi.
Trời ạ, thực sự không chịu nổi đàn ông xoa đầu, nhất là người đàn ông đó là chồng của tôi.
Cố Thành Phan nói: “Đã nghĩ nên tặng quà gì cho Cố Vũ Thành chưa?”
Tôi mở điện thoại di động lên, trên lịch hiện ngày 11 tháng 2, tám giờ.
Không ngờ tối hôm qua mờ mịt, sáng sớm hôm nay lại là trời nắng.
Ăn sáng xong, chào hỏi bà Cố một tiếng, ba người chúng tôi, đúng, còn có Cố Mai, đi xe đến căn nhà nhỏ.
Cố Mai nói với Cố Thành Phan ở trên xe: “Cố Vũ Thành rất kén chọn, em tặng gì vậy?”
Cố Thành Phan vừa lái xe vừa trả lời Cố Mai: “Em chẳng buồn nghĩ nữa, anh ta muốn gì thì em tặng đó, em tặng một tòa nhà.”
Một tòa nhà, trời ạ, sao Cố Thành Phan có thể nói ra dễ như trở bàn tay vậy, ngoại trừ kinh ngạc, còn có cảm thán.
Tôi hỏi: “Nếu kén chọn, vì sao chỉ cần một tòa nhà là xong?”
Cố Thành Phan cười nói: “Anh và anh ta đã bàn xong, chỉ cần là sinh nhật Cố Vũ Thành, anh sẽ đáp ứng một yêu cầu của anh ấy, ngược lại sinh nhật của anh, anh ta cũng phải đáp ứng một yêu cầu của anh, vì thế, hai người vẫn luôn uy hiếp nhau, nhưng không dám quá rõ ràng.”
Tôi cũng thấy buồn cười, thế nhưng tôi không dám, Cố Vũ Thành nhiều bẫy, Cố Thành Phan có thể chống lại, không có nghĩa là tôi cũng có thể, tôi không thông minh cũng không ngốc, có chút khôn vặt không đủ đối phó nhiều loại người trên đời.
Cố Thành Phan nghiêng đầu hỏi tôi: “Quà sinh nhật của em thì sao, chuẩn bị xong chưa?”
Tôi cười thần bí, đương nhiên chuẩn bị rồi, nhưng... đây là bí mật, không nói với ai.
Tôi lấy điện thoại ra, chần chờ hỏi Cố Thành Phan: “Thông báo cho An Chi chưa?”