CHƯƠNG 140: ANNIE
Nói chuyện với Cố Thành Phan rất vui, nhưng....cũng không thể vì vui mà không kết thúc bữa ăn.
Ăn bánh ga tô xong, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều, vẫn còn có thể đi xem một bộ phim, đã lâu lâu lắm rồi chưa xem phim ở rạp.
Cố Thành Phan kéo tay tôi, vừa bước chân vào rạp tôi đã nhìn thấy bộ phim đang được quảng cáo ngày hôm nay.
Chào mừng sợ trở về của Niko, bộ phim ba năm trước của An Chi và Niko – “Annie”
Trời ạ! Không ngờ bộ phim do An Chi đạo diễn là bộ phim do chính An Chi và Nikko diễn, vậy mà tôi không hề hay biết.
Tôi rất muốn xem bộ phim này, nhưng tôi lại cũng có chút bài xích nó, nói thế nào nhỉ.
Bây giờ tôi coi An Chi như là người bạn tốt nhất bên cạnh mình, nhưng tôi nhìn bộ phim cô ấy và với bạn tốt của cô ấy trước đây cùng diễn thì trong lòng ít nhiều cũng thấy không vui.
Thế nhưng tôi cũng lại muốn hiểu An Chi, muốn hiểu cô ấy trong cuộc sống đời thực và cả trong những tác phẩm của cô ấy.
Bộ phim này chính là con đường tốt nhất để hiểu cô ấy, nếu là do cô ấy viết lại do chính cô ấy đạo diễn, còn là diễn viên chính nữa.
Nhưng Cố Thành Phan dường như không ủng hộ tôi xem bộ phim này lắm, anh ấy thấy tôi mắt nhìn chằm chằm vào bảng giới thiệu bộ phim “Annie.”
Anh nói bên cạnh tôi: “Bộ phim “Ngày trở gió” bên cạnh bộ phim “Annie” cũng rất hay, tại sao lại không xem phim đó chứ? “Annie” là bộ phim từ ba năm trước rồi.”
Tôi liếc nhìn sang “Ngày trở gió”, diễn viên chính là Vu Lệ Lệ.
Tôi quay sang nhìn Cố Thành Phan và nói với vẻ không vui: “Đây là bộ phim mà Vu Lệ Lệ diễn vì anh, anh quên rồi sao?”
Đây đúng là bộ phim mà Vu Lệ Lệ diễn vì anh, lý do rất đơn giản, bởi vì trong tên của bộ phim có một chữ là tên anh.
Tuy tôi cảm thấy cái lý do này không hợp lí cho lắm, nhưng đây chính xác là bộ phum mà Vu Lệ Lệ diễn vì Cố Thành Phan.
Cố Thành Phan chỉ là tiện miệng nói vậy, không ngờ lại bị tôi bắt đúng điểm yếu.
Cố Thành Phan thở dài bất lực, anh nói: “Thôi được được, mèo con, em là nhất, em muốn xem gì thì chúng ta xem cái đó.”
Tôi chỉ tay vào “Annie” và nói với nhân viên bán vé: “Cho tôi hai vé phim “Annie”.”
Nhân viên bán vé nhìn tôi hồi lâu, sau đó liền hỏi: “Chào chị, xin hỏi, chị là Trình Ngân Hằng?”
Không ngờ có người nhận ra tôi, tôi giơ tay lên “suỵt”, nói khẽ: “Tốt nhất là đừng để người khác biết, người khác biết sẽ không hay lắm.”
Nhân viên bán vé rất hiểu chuyện, rồi rút ra một tờ giấy: “Đây là thiệp fan của em, chị có thể cho em xin chữ ký không ạ?”
Tôi cũng chẳng quan tâm cô bé ấy có phải fan của tôi thật hay không, tôi nhanh tay ký tên, cầm lấy vé, kéo tay Cố Thành Phan vội vàng đi vào bên trong rạp chiếu.
Cố Thành Phan không hiểu chuyện gì: “Sao thế? Đột nhiên sao đi nhanh vậy?”
Tôi nói lí nhí: “Vừa nãy nhân viên bán vé nhận ra em, đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma, sau này em chắc phải đeo khẩu trang mất.”
Vẫn còn đang nói chuyện thì bộ phim đã bắt đầu rồi.
Trên màn hình có một dòng chữ nhỏ được phát trước tiên: Bộ phim này chưa sẵn sàng để phát hành, để tỏ lòng tôn kính với sự ra đi hoàn toàn của bạn, cũng là để nhớ tới tình hữu nghị của chúng ta.
Sau đó, tiếng chuông báo hiệu giờ tan học vang lên, phía góc phải màn hình xuất hiện hai từ: Hợp hoan.
Niko thủ vai Ninh Ninh đang chạy tới lớp học để tìm An An do An Chi thủ vai.
Ninh Ninh: “An An, hoa hợp hoan lại nở rồi, cùng đi xem không?”
An An: A Thành đi không? Cậy ấy đi thì tớ đi.
Ninh Ninh: “Cậu ấy đương nhiên đi rồi.”
Tiếp theo là cảnh mấy đứa trẻ cùng nhau đi hái hoa.
Cảnh đó diễn ra khoảng hơn mười phút.
Cảnh thứ hai, phía góc phải màn hình xuất hiện hai chữ “Món quà.”
Ninh Ninh: “An An, sắp tới sinh nhật A Thành rồi, tớ muốn tặng cậu ấy một quả bóng rổ.”
An An: “Ý hay đó, tớ tặng một cái diều, nghe nói cậu ấy thích diều.”
Kết quả là trong buổi tiệc sinh nhật, Ninh Ninh cầm ra một chiếc diều trước và An An chỉ biết giấu chiếc diều mình đã chuẩn bị đi.
Không thể không nói, kĩ năng diễn xuất của An Chi thực sự rất đỉnh.
Tiếp theo là cảnh thứ ba “Cãi nhau.”
An An: “Tại sao tớ thích gì thì cậu lại thích cái đó, tại sao tớ tặng quà gì thì cậu cũng tặng quà giống hệt vậy?”
Ninh Ninh: “Bởi vì cái gì cậu cũng có rồi, còn tớ thì chỉ có thể cố giành lấy.”
Từng cảnh từng cảnh đều rất giống với câu chuyện trong đời thực, và cuối cùng, lại là “Rời xa.”
Là cảnh độc thoại của An An, cô ngồi trước cửa sổ, nhìn những con ngỗng bay về phía nam, cô tự nhủ: “Khi những con ngỗng bay đi thì cũng là lúc cậu rời đi, bọn tớ níu kéo nhưng cậu không ở lại, sự tha thứ của tớ cậu cũng không nhận, không sao, kể từ bây giờ hợp được thì cũng tan được, mỗi người một góc trời vậy.”
Bộ phim hơn một tiếng, tổng cộng có 18 cảnh, tôi xem mà cũng không hiểu mấy, nhưng lại có một số người thì khóc rồi.
Ra khỏi rạp chiếu, tôi muốn vào nhà vệ sinh.
Đưa túi xách cho Cố Thành Phan, tôi một mình đi vào nhà vệ sinh.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng khóc phía bên ngoài: “Lộ Lộ, cậu xem, cậu xem xem “Annie”, trước đây...trước đây khi hai chúng ta cùng xem, đều đã nói rồi, nói sẽ không một ai được rời đi mà không từ biệt, kết quả thì sao chứ, tại sao, tại sao không nói trước cho tớ biết?”
Cô ấy im lặng một lúc, chắc người ở đầu dây bên kia đang an ủi cô ấy, cô gái ấy nghe xong tiếp tục chất vấn: “Cậu có biết không? Bây giờ Niko về rồi, tớ không biết An Chi có tha thứ cho việc rời đi mà không từ biệt của cô ấy không, nhưng...tớ đã tha thứ cho cậu rồi, cậu cũng trở về đi có được không? Cậu cũng về đi!”
Tôi không biết người ở đầu dây bên kia đã nói những gì, người gọi điện trả lời vui vẻ: “Được, vậy ngày mai tớ đi đón cậu, hy vọng Niko và An Chi cũng vui vẻ với nhau.”
Tôi đi ra ngoài, vỗ tay vào vai người đó.
Cô gái đó quay đầu với nét mặt sợ hãi, rõ ràng là không dám tin trong nhà vệ sinh còn có người khác.
Cô gái hỏi với vẻ căng thẳng: “Sao vậy?”
Tôi biểu thị để cô ấy không phải sợ, tôi nói: “Không có gì, chỉ là bộ phim“Annie” tôi xem không được hiểu cho lắm, xin hỏi...giữa Niko và An Chi có câu chuyện gì à?”
Cô gái đó nhìn tôi với vẻ hoài nghi: “Cô....cô không phải người ở đây à?”
Tôi gật đầu: “Đúng, tôi không phải người ở đây.”
Cô gái nói: “Cô không biết sao? Niko và An Chi là hai người chị em tốt của nhau ở thành phố G này, khi đó Niko đi ra nước ngoài, An Chi vốn không muốn chiếu bộ phim này, nhưng người dân ở thành phố này yêu cầu rất nhiều lần nên cô ấy mới đồng ý chiếu.”
Tôi xua xua tay: “Tôi không phải muốn hỏi về bộ phim, tôi muốn hỏi An Chi và Niko có mối quan hệ thế nào?”
Người đó trả lời vẻ chắc chắn: “Bạn thân!”
Bạn thân!
Tôi không nói gì, chỉ gật đầu và cười rồi nói: “Cảm ơn cô.”
Nói xong tôi liền rời đi, vì thế tôi không nghe thấy cô gái đó nói với người ở đầu dây bên kia: “Tuy chúng ta giống với An Chi và Niko, cùng từng thích một người đàn ông......”