Mục lục
Siêu sao phản công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 90: ANH HOẮC




CHƯƠNG 90: ANH HOẮC

Đặt điện thoại xuống, Cố Mai gật đầu với Phạm Đình: “Mẹ... Con đã gọi điện thoại cho rồi Trình Ngân Hằng rồi, cô ta nói, tối nay sẽ đến một mình.”

Phạm Đình gật gật đầu nói: “Tốt... Hy vọng là vậy, cô ta cũng có thể hiểu được sự khập khiễng của mình với nhà họ Cố chúng ta.”

Cố Mai có chút lo lắng, tuy là chị ta quả thực không thích Trình Ngân Hằng, dù sao dễ dàng giao thứ mình từng có đi như vậy, nói thích là điều không thể, nhưng nghĩ thấy dù sao cũng là người phụ nữ Cố Thành Phan lựa chọn, hơn nữa... ở lại nhà họ Cố, sẽ không thể đi tìm Vu Mạnh được, điều đó chứng tỏ cái gì, chứng tỏ chị ta vẫn còn cơ hội.

Cố Mai không lên tiếng, mọi chuyện đều không liên quan đến mình, dù sao không lâu nữa, mình cũng rời khỏi nơi này, người ở bên mẹ, chỉ có thể là Cố Thành Phan

Phạm Đình nhìn thấy nét mặt này của Cố Mai, liền biết chị ta đang lo lắng cho mình, khuyên nhủ: “Không sao đâu, Cố Mai à, đừng nên suy nghĩ quá nhiều... ”

Lại thấy xót xa trong lòng, nụ cười của Cố Mai có chút bất đắc dĩ, sau đó chị ta đáp lại: “Không, chỉ là... Mẹ, mẹ cũng đừng làm khó Ngân Hằng nữa, dù sao... dù sao... người mà Thành Phan thích... Trong lòng cậu ấy chắc cũng có một tiêu chuẩn nhất định rồi.”

Phạm Đình chau mày, lập tức nhớ ra Cố Mai sắp rời khỏi đây rồi, cũng không nên trưng ra bộ mặt như vậy, vừa cười vừa an ủi Cố Mai: “Không sao... Tiểu Mai... Nếu... Nếu như... Con đi gấp như vậy, cũng không cần phải lo lắng cho mẹ, không sao đâu, ha... Cứ yên tâm đi phát triển đi nhé. Ăn chút gì trước đã rồi đi... ”

Cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con có chút nhạt nhẽo, hơn nữa cũng không biết nên nói gì, nhưng cả hai đều hiểu suy nghĩ của nhau, chẳng qua trong lòng hai người đều có những bận tâm, không muốn người kia không thoải mái trong lòng, mà dùng cách này để an ủi lẫn nhau.

Những gì Cố Mai cần biết? Cố Mai đều biết hết, mặc dù chị ta là con gái nuôi, nhưng Phạm Đình thực sự rất tốt với chị ta, những điều tốt đẹp ấy, khiến Cố Mai dù ở bất cứ nơi nào, cũng luôn nhớ tới căn nhà này.

Cố Mai gật đầu: “Vâng, nghe nói hôm nay má Ngô làm cháo hạt ý dĩ con thích ăn, là mẹ dặn dò má ấy đúng không?”

Phạm Đình đưa tay cốc đầu Cố Mai một cái, mỉm cười cưng chiều nói: “Con bé ngốc này, con là con gái của mẹ, không làm những món ăn con thích thì làm món ai thích cơ chứ? Cố Thành Phan lại không hay về nhà, chẳng thèm lo lắng cho mẹ, người ta nói cũng đúng, nuôi con trai chẳng bằng nuôi một đứa con gái nuôi. Con xem, con vừa có thể tâm sự với mẹ, lúc nào cũng nhớ đến mẹ, thật tốt biết bao... ”

Rõ ràng đang chỉ đích danh mà trách móc Cố Thành Phan không thèm quan tâm đến gia đình, xem ra Trình Ngân Hằng quả sự sẽ không xong với bà ta rồi.

Cũng đúng, thường xuyên bận tới bận lui không thèm về nhà chỉ vì một người phụ nữ, chẳng trách mẹ lại kêu ca trách móc như vậy.

Cố Mai không nhịn được cười, kéo tay Phạm Đình đi xuống dưới lầu, nói: “Được rồi được rồi... mẹ bớt giận... con sẽ nói với cậu ấy sau, là do cậu ấy không hiểu chuyện, con sẽ dặn cậu ấy về nhà thăm mẹ thường xuyên hơn.”

Phạm Đình gật đầu: “Ừ... Lời con nói, nó còn nghe một chút. Hôm nay bảo con gọi cho con đàn bà Trình Ngân Hằng đó, cũng sợ sẽ gây áp lực cho cô ta, nhưng nếu chờ sau khi mẹ hỏi cho rõ ngọn nguồn sự việc, mẹ nhất định sẽ làm theo nguyên tắc.”

Ánh mắt không thể chối từ của Phạm Đình, càng khiến Cố Mai cảm thấy, tối nay, chắc chắn sẽ không trôi qua đơn giản như vậy đâu, nếu Trình Ngân Hằng có người giúp đỡ giải thích còn được, nếu không có người giải thích, e rằng... sẽ bị làm khó chắc rồi. Cố Mai bất đắc dĩ thở dài, không nói câu nào, chỉ là trong lòng thoáng chút lo lắng.

Trong phòng làm việc, Phùng Giang đang ngắm nhìn một bước ảnh rất chân thực kia, vui vẻ nói với người đàn ông đội mũ màu đen trước mặt: “Rất tốt... Tôi cũng không ngờ, anh lại... Còn có nhiều ảnh của Trình Ngân Hằng như vậy.”

Người đàn ông kia mỉm cười, vô cùng cơ trí đáp lại: “Đạo diễn Phùng, cảm ơn ông đã khen, chỉ là ... Tôi cũng có một yêu cầu, nếu lần này không phải tôi chụp được bức ảnh họ mặc đồ đôi, có lẽ tin hot này cũng sẽ không có tác dụng mang tính quyết định đến vậy.”

Phùng Giang có chút bất ngờ người đang đứng trước mặt lại dám quang minh chính đại đưa ra yêu cầu với mình, không giống những gã chó săn thông thường, sau những giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi ấy, Phùng Giang quyết định đồng ý với hắn, dù sao... người này, có thể không đơn giản như mình nghĩ.

Phùng Giang gật đầu, nói: “Được... Anh có điều kiện gì?”

Người đàn ông đó cố tình tiết lộ một điều quan trọng, hơi mỉm cười: “Tôi tin rằng... Điều kiện này đối với đạo diễn Phùng mà nói không còn gì có thể tốt hơn nữa... Tôi hy vọng, ông có thể cưa đổ được Trình Ngân Hằng, đường đường chính chính đưa ra một tin... ”

Mặt Phùng Giang lộ vẻ khó xử: “Điều này... Tôi cầu còn không được. Chỉ là... Anh có biết người đứng sau Trình Ngân Hằng là ai không?”

Người đàn ông đó cười thần bí, chẳng thèm để ý nói: “Đạo diễn Phùng đang nói đến Cố Thành Phan sao? Chẳng lẽ... Trong mắt ông, nhà họ Thượng của tôi không bằng cậu Cố... Đã như vậy... Vậy tại sao lại bằng lòng để tôi giúp đỡ ông?” Đây là một câu hỏi thắc mắc, nhưng những lời nói vừa rồi đều có chút uy hiếp.

Phùng Giang nghe thấy vậy, có chút hoang mang, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, anh ta nói với người kia: “Được.”

Sau khi đồng ý một cách thoải mái, Phùng Giang cũng đưa ra nghi vấn của mình, anh ta nói với giọng nịnh bợ: “Đương nhiên là tôi cũng biết vị trí của anh Hoắc ở thành phố G này không dễ gì xoay chuyển được, chỉ là... tại sao anh lại phải giúp tôi?”

Đúng vậy, thấy người này tới văn phòng làm việc của mình, nói không kinh ngạc thì nhất định là giả, phải nói như thế nào nhỉ? Dù sao... Trong ấn tượng của Phùng Giang, người đứng trước mặt, có thể sẽ không cùng mình, ừm... , chẳng phải người đi cùng đường với mình.

Nhưng người đó chỉ cười, không đáp lại.

Phùng Giang cũng là một kẻ biết điều, cười híp mắt nói: “Nếu anh không muốn nói, vậy tôi cũng không bắt ép anh nữa, đương nhiên... Nếu anh bằng lòng nói cho tôi biết, tôi đương nhiên tôi cũng sẽ rất vui. Hì hì... ”

Nụ cười xu nịnh này, còn cả nụ cười tôn kính, khiến người ta rất muốn hưởng thụ, đương nhiên người đó cũng rất thích dáng vẻ này.

Hắn mở miệng nói: “Tôi hiểu rồi, trở về tôi sẽ thương lượng lại với anh Hoắc, nhưng... Nếu như... Anh ấy không muốn nói... Vậy tôi cũng không còn cách nào.”

Phùng Giang có chút khó hiểu, tại sao anh Hoắc nói là sau khi giao việc này cho anh ta, sẽ không còn bất kì quan hệ nào nữa, nhưng, theo lời người trước mặt anh ta nói, từng câu từng chữ đều không rời khỏi anh Hoắc, chẳng lẽ thật sự lấy anh Hoắc ra để che chắn sao?

Sau khi kịp phản ứng lại, Phùng Giang đã hiểu ra, đối phương hiển nhiên là không muốn nói với mình về mục đích của hắn, nhưng lại không biết phải từ chối như thế nào, vì vậy mới nghĩ ra những lí do từ chối như vậy, để thoái thác.

May mà Phùng Giang còn động não nhanh, gật đầu cười nói: “Tôi hiểu rồi, hiểu rồi, xin anh cứ yên tâm.”

Hai người nói chuyện với nhau nhưng chỉ có đối phương mới có thể hiểu được, coi như kết thúc chủ đề của hôm nay.

Người đó hài lòng gật đầu: “Được, nếu đã vậy, tôi xin phép đi trước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK