CHƯƠNG 96: VẤN ĐỀ
Má Ngô đã sớm chờ tôi ở cửa.
Tôi tháo khẩu trang, thăm hỏi: “Má Ngô, đợi lâu rồi.”
Má Ngô vừa đưa tôi vào trong, vừa nhỏ giọng nói: “Bà chủ vẫn đang đợi cô chủ về ăn cơm, cô chủ à... má Ngô hy vọng hai người tốt đẹp, nhớ biểu hiện tốt một chút.”
Tôi cười gật đầu, nói: “Vâng, sẽ như vậy.”
Không ngờ lại cho tôi sự cổ vũ lớn như vậy, thật sự ấm áp.
Đương nhiên, tôi không nói ra, giấu nhẹm sự hoảng loạn trong lòng, thể hiện sự quan tâm trong cuộc sống sau này.
Đi vào phòng khách, áp lực không thể khống chế kéo tới như sóng biển, từng cơn sóng mang theo mùi máu tanh vỗ vào tim tôi.
Phạm Đình ngồi ở kia, bàn đầy sơn hào hải vị, xem ra vẫn rất coi trọng sự có mặt của tôi, có lẽ là Hồng Môn Yến cũng không chừng.
Tôi cúi đầu, nói: “Mẹ, con tới rồi.”
Phạm Đình liếc nhìn, lúc này Cố Mai từ toilet đi ra, nói: “Ngồi đi!”
Tôi gật đầu, mỉm cười ngồi chỗ cũ, nhưng không có Vu Lệ Lệ, cũng không có Cố Thành Phan, tôi cảm thấy trống trải trong lòng.
Phiền não không thể diễn tả vây quanh tôi, nhưng tôi không thể nghĩ đến nó nữa, tôi phải đối phó với các câu hỏi của Phạm Đình.
Phạm Đình gắp một miếng cá bỏ vào trong bát của tôi, bà nói: “Ăn đi, tôi cũng không muốn con trai trách tôi không tiếp đón cô đàng hoàng.”
Tôi miễn cưỡng vui cười, lí nhí nói: “Không đâu... Nhiều món ăn như vậy, tốt vô cùng!”
Phạm Đình thanh cao, ánh mắt nhìn tôi như một con mèo kiêu ngạo: “Cũng đúng, cô là cô gái thôn quê, không như tôi tưởng tượng... ”
“Mẹ... ” Tôi đang muốn nghe cách nhìn của Phạm Đình với tôi, Cố Mai lại ngắt lời: “Ăn cơm trước đi, lát nữa Thành Phan sẽ tìm Ngân Hằng đó.”
May mà lúc này Cố Mai cũng khá lịch sự với tôi, tôi cũng không có cách nào truy hỏi cách nhìn của bà.
Tôi nếm thử một miếng cá, vị rất ngon, muối vừa đủ, cũng rất mềm, là cảm giác tôi thích.
Phạm Đình đang húp cháo, Cố Mai gắp dưa chua trong món cá chua ngọt ăn, thấy tôi nhìn chị ta, chị ta hơi nghi hoặc nhìn tôi, sau đó hướng đũa về món sườn kho tàu bên cạnh.
Tôi ăn xong một miếng cá, xương ít thịt nhiều, xem ra hôm nay không kinh khủng như trong tưởng tượng.
Phạm Đình buông chén đũa xuống, lau miệng, tôi cũng nhanh chóng ăn xong mấy miếng cơm cuối cùng, lau miệng.
Phạm Đình nói: “Tôi đã nghĩ rồi, cô và Thành Phan thật lòng yêu nhau, tôi đây cũng không làm khó dễ cô nữa.”
Tôi rất kinh ngạc, quá đột ngột? Bà ấy... sao có thể buông tha nhanh như vậy.
Cố Mai cũng ngừng gắp dưa chua, xem ra trước đó chị ta cũng không biết Phạm Đình lại muốn buông tha tôi nên khuôn mặt cũng lộ ra sự kinh ngạc không dễ thấy.
Tôi muốn hỏi Phạm Đình rất nhiều vấn đề: Vì sao đột nhiên không làm khó dễ tôi nữa? Vì sao đột nhiên buông tha? Vì sao đột nhiên đồng ý?
Tôi đương nhiên không hỏi ra, chôn giấu câu hỏi trong lòng, nghe bà nói.
Má Ngô đến dọn dẹp bát đũa, Phạm Đình đợi má Ngô dọn xong mới nói.
Mà tôi, trong thời gian ngắn ngủi này luôn phải chịu giày vò, tôi là người đối diện với chuyện gì cũng bình thản, không quan tâm đến chuyện không liên quan đến mình, thế nhưng... khi gặp phải việc và người tôi quan tâm, tôi sẽ hoài nghi rất nhiều rất nhiều, nghĩ rất nhiều rất nhiều, sẽ phiền não vì việc này.
Bởi vậy có thể thấy được, địa vị của Cố Thành Phan trong lòng tôi thực sự ngày càng cao.
Má Ngô nhanh chóng dọn bát đũa xong xuôi, Phạm Đình nói tiếp: “Tôi cũng biết cô có thể sẽ không vui khi tôi hỏi một chuyện, nhưng tôi phải hỏi, muốn vào cửa nhà họ Cố chúng tôi, trước đây đều phải trải qua nhiều lần kiểm tra.”
Tôi vuốt nhẫn trên ngón tay, chiếc nhẫn nhỏ xinh cho tôi động lực rất lớn vào lúc này, tôi đáp: “Vâng... Nếu là quy tắc của nhà họ Cố, con là cô chủ nhà họ Cố, đương nhiên phải tuân theo.”
Phạm Đình hài lòng gật đầu: “Từ giờ trở đi, tôi hỏi gì thì cô đáp đó.”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, không lên tiếng trả lời, lúc này tôi gật đầu bằng lòng, tôi sợ những thứ khác đều là dư thừa, sẽ khiến Phạm Đình cảm thấy chán ghét.
Phạm Đình ném ra câu hỏi thứ nhất: “Cô và Vu Mạnh, tin tức bây giờ rốt cuộc là thật hay giả?”
Cố Mai nghe được câu hỏi này, cũng run lên trong lòng, tới rồi tới rồi, câu hỏi mình quan tâm rốt cuộc đã tới.
Tôi lắc đầu: “Là giả.” Thấy ánh mắt không quá tin tưởng của Phạm Đình, tôi quyết định nhắc đến Cố Thành Phan: “Mẹ có thể đi hỏi Cố Thành Phan, con không dám nói bậy sau lưng anh ấy.”
Đều đã nói hết ra, Phạm Đình vẫn không tin thì tôi cũng hết cách.
Cố Mai tâm cũng yên tâm, xem ra quả nhiên chỉ là lời đồn, cũng không đáng tin.
Phạm Đình gật đầu, quả nhiên nhắc đến Cố Thành Phan vẫn có tác dụng, bà tiếp tục hỏi: “... Trước đây cô ở bên Vu Mạnh đã tiến tới bước nào?”
Tôi thật không ngờ Phạm Đình sẽ hỏi chuyện lúc trước, hẳn là đã sớm chuẩn bị tâm lý kỹ càng, lúc này cũng chỉ có thể thành thật trả lời.
Tôi đỏ mặt trả lời: “Hôn môi.”
Còn cụ thể tỉ mỉ, tôi không dám nhớ lại.
Vu Mạnh là tri kỷ, không thể so sánh với Cố Thành Phan, thế nhưng... tôi và anh ấy thực sự không có duyên phận.
Duy nhất một lần, chúng tôi nằm chung, anh ấy hôn cổ của tôi, tôi còn nhắc nhở anh đừng gây thương nhớ, anh ấy cẩn thận cởi đồ lót của tôi, tôi có thể cảm nhận được anh ấy cực kỳ căng thẳng.
Đôi môi run rẩy của anh cắn nhẹ mỗi một tấc da thịt của tôi, khi đó tôi nghĩ: Cứ như vậy cũng tốt, chí ít... sau này yên ổn.
Mà ở thời điểm mấu chốt nhất, Cố Thành Phan gọi điện thoại tới, tôi tỉnh táo lại trong phút chốc, vẫn không thể dễ dàng như vậy, dù sao tôi và Cố Thành Phan có hợp đồng.
Bây giờ nghĩ lại, nếu khi đó tôi và Vu Mạnh gần gũi da thịt, có thể bây giờ sẽ khác, nhưng cuộc đời mà... luôn kỳ quặc như thế, tôi cũng thật không ngờ, tôi... lại thích Cố Thành Phan.