CHƯƠNG 57: NGƯỜI YÊU
Hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, đây là suy nghĩ đầu tiên sau khi tôi xuống lầu.
Thời tiết tốt đổi lại tâm trạng của tôi cũng tốt, tôi quay đầu cười quyến rũ, chớp mắt với Cố Thành Phan.
Lập tức dùng giọng nói dịu dàng trước nay chưa từng có nói: “Honey, hôm nay em đẹp không?”
Cố Thành Phan cũng chưa từng thấy qua tôi như vậy, nhìn bộ dạng mặt đầy kinh ngạc quả nhiên là bị dọa sợ rồi. Nhưng anh phản ứng rất nhanh, lập tức dùng giọng nói mang theo sự dịu dàng đáp lại: “Không, em hôm nay không đẹp bằng đêm qua.”
Tôi đương nhiên hiểu ý của anh, anh đây là đang kín đáo biểu đạt bộ dạng không mặc quần áo của tôi là đẹp nhất!
Tôi thầm trợn ngược mắt trong lòng, liền yêu kiều nói: “Nếu chồng đã nói như vậy, vậy đêm nay em đây nhất định sẽ… khiến anh thỏa mãn.”
Cố Thành Phan ngẩn người, con mắt híp lại thành một khe nhỏ, nói bên tai tôi: “Nếu em còn nói như vậy nữa, anh có khi không đợi được đến tối đâu đấy.”
Chết rồi, tên Cố Thành Phan này từ trước đến nay luôn nói là làm, tôi cũng thực sự sợ rằng anh xung động, liền ngay ở đây...
“Aiya, xem ra tôi đây đang phá hoại chuyện tốt của người ta rồi!” Vừa hay giọng nói quen thuộc của Cố Vũ Thành đã cứu tôi, khiến tôi cảm thấy giọng nói kỳ lạ thường ngày vào thơi khắc này lại có thể dùng từ thân thiết để hình dung.
Cố Vũ Thành mang mấy lồng bánh bao từ trong bếp đi ra, nói với chúng tôi: “Ngẩn ra đó làm gì, đi ra đằng trước mở cửa, bán hàng nào.” Đi từ cửa bên ngoài biệt thự của Cố Thành Phan vào bên trong còn có một con đường hẹp quanh co, nói đúng hơn là người xếp hàng mua đồ ăn sáng đều ở bên ngoài cửa sân trước.
Nghe vậy, Cố Thành Phan lạnh mặt bất đắc dĩ kéo tôi đi ra sân trước, kéo rèm cửa lên.
Dãy người bên ngoài đã xếp dài lắm rồi, có lẽ không chỉ dừng ở 100 người, Cố Vũ Thành mặc kệ, anh ta bán xong 100 phần sẽ dọn hàng. Cố Vũ Thành xin lỗi nói với những khách hàng chưa mua được đồ ăn sáng còn lại: “Thật ngại quá, hoan nghênh lần sau tới mua, lần sau nhớ đến sớm hơn nhé.”
Nói rồi anh ta nháy mắt với tôi và Cố Thành Phan, chúng tôi dọn dẹp lồng rồi đi theo sau.
Cố Vũ Thành bưng hai lồng bánh màn thầu từ bếp ra, tự ngồi xuống nói: “Tôi khỏi phải dặn dò hai người nhé, tôi cũng không biết đây là nhân gì đâu, ha ha… ” Cố Thành Phan đứng thẳng bất động, tôi thì lập tức bị đồ ăn ngon hút hồn, ngồi xuống cầm đũa lên, gắp một chiếc bánh màn thầu bỏ vào trong miệng. Ừm – bánh bao nhân cải thảo, ngon tuyệt vời.
Tôi kéo Cố Thành Phan ngồi xuống, tự nguyện đưa một đôi đũa đến trước mặt anh nói: “Chồng à, mời dùng cơm.”
Cố Thành Phan cười, nhận lấy đôi đũa trong tay tôi, cũng bắt đầu ăn bánh màn thầu, tôi đang định hỏi anh đây là bánh nhân gì, anh lại đột nhiên ho dữ dội, ho khan đến mức nước mắt chảy ròng.
“Anh… ” Cố Thành Phan nhìn Cố Vũ Thành đang vùi đầu cố kìm nén tiếng cười, tức giận nói: “Nhãi con, anh được lắm, biết rõ tôi dị ứng với hành tây.”
Ồ, thì ra là bánh nhân hành tây, tôi cũng đặt đũa xuống, chất vấn Cố Vũ Thành: “Chơi lớn vậy, người anh em, nếu vào viện thì làm sao đây?”
Cố Vũ Thành thì giỏi rồi, anh ta lại bình thản gắp một chiếc bánh màn thầu bỏ vào trong miệng, mập mờ hỏi Cố Thành Phan: “Vậy cậu giải thích cho tôi một chút, cậu và Vu Mạnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đúng đó, Vu Mạnh đâu rồi? Sao mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu rồi nhỉ?
Cố Thành Phan nói: “Nửa đêm cậu ta rời đi, anh cũng đâu thể trách tôi chứ.”
“Cậu thôi đi!” Cố Vũ Thành lại không chút lưu tình bác bỏ lời của Cố Thành Phan: “Vu Mạnh chưa bao giờ đễn chỗ này của tôi mà không nó một lời đã rời đi, cậu nói đi – hôm qua lúc tôi và Ngân Hằng đi rửa ly rượu, hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, sáng nay tôi còn nhìn thấy trong thùng rác có chai rượu vỡ nữa, sao thế? Các người tưởng tôi ngốc chắc? Tưởng rằng tôi dễ bị lừa như vậy chắc?”
Cố Thành Phan biết là không thể bình tĩnh ăn sáng nữa rồi, anh nhẹ nhàng nói: “Đây là chuyện giữa tôi và cậu ấy, mọi người đừng ai quản, trong lòng tôi tự biết dự liệu.”
Cố Vũ Thành hỏi ngược lại: “Đến tôi cũng không được ư?”
Cố Thành Phan trả lời như đinh đóng cột: “Đúng, ai cũng không được.”
Cố Vũ Thành bất đắc dĩ thở dài: “Haiz, quên đi, tôi à, cũng lười quản mấy thú chuyện xấu này của các cậu lắm, nhưng các cậu hiểu rõ cho tôi, ở chỗ này của tôi, đối xử bình đẳng, không phân chia cao thấp.”
Cố Thành Phan thấy Cố Vũ Thành nói sẽ không nhúng tay, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, anh lấy khăn giấy trên bàn ra lau tay, tiện đà đưa tôi mấy tờ giấy khăn, nói: “Điện thoại của Ngân Hằng hỏng rồi, tôi phải đưa cô ấy đi xem điện thoại một chút, đi trước đây.”
Cố Vũ Thành khoát tay nói: “Được rồi, đi đi, sau này thường xuyên tới nhé.”
Chúng tôi đang định đi, Cố Vũ Thành liền mang ra một chậu cây nhỏ từ trong phòng nói: “Đây là cây Hợp Hoan, tặng hai người đó!”
Cố Thành Phan gật đầu, nhận lấy chậu hoa, kéo tôi đi ra ngoài cửa.
Mãi đến khi lên xe, sắc mặt Cố Thành Phan mới có chút khó coi, tôi cũng không tiện quấy rầy anh, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh với anh.
“Ngân Hằng… ” Cố Thành Phan đột nhiên nói: “Sau này... Chuyện anh không muốn nói, em đừng hỏi có được không? Hỏi một hai lần thì được, anh không muốn nói thì em đừng hỏi nữa được không?”
Cố Thành Phan chắng sợ gì hết, trong ánh mắt hâm mộ của người quanh đó, anh kéo tôi đến khu bán sản phẩm điện tử.
Công ty quốc tế Thượng Viên có một nơi rất tốt, phần lớn các sản phẩm đều là sản phẩm trong nước. Nhưng... điều này cũng là một trở ngại, bởi vì chỉ có rất ít những sản phẩm cao cấp của nước ngoài được bày bán ở trung tâm thương mại Thượng Viên, cho nên nguồn khách hàng cũng không được dồi dào.
Tôi nhìn những chiếc điện thoại quý hiếm trước mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một cặp điện thoại PHS phiên bản tình nhân.
Thân máy chỉ to bằng ba ngón tay, thân máy màu bạc vừa nhỏ vừa đáng yêu, chiếc kia có màu mật ong vàng, tôi vừa nhìn đã thích nó.
Cố Thành Phan đi lên nói: “Lấy một chiếc điện thoải do công ty quốc tế Thượng Viên sản xuất, sau đó... cái nãy cũng đưa tôi.” Chỗ ngón tay Cố Thành Phan gõ nhẹ lên, chính chiếc điện thoại mà tôi thích.
Người bán hàng nhận lấy thẻ vàng trong tay Cố Thành Phan, vẻ mặt hâm mộ thì thầm nhỏ: “Trời ơi, sao có người đàn ông lại cưng chiều phụ nữ đến vậy chứ!”
Tôi nhìn góc nghiêng có đường nét rõ ràng của Cố Thành Phan, có cảm giác đẹp trai đến khiến tôi muốn khóc lên, nghĩ đến người đàn ông có thể khiến tôi bị vẻ đẹp trai làm cho muốn khóc là chồng của tôi, trong lòng tôi vừa đắc ý vừa sợ mất đi anh.
Mua xong điện thoại và thẻ sim, việc đầu tiên mà Cố Thành Phan làm chính là nhập một chuỗi số vào chiếc ong vàng.
Anh đưa cho tôi nói: “Không được cho ai gọi vào số này của em, anh muốn em luôn mang theo chiếc điện thoại này bên mình, nghe rõ chưa?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, mở danh bạ trong máy ong vàng ra. Hai chữ “Người yêu” lẳng lặng nằm trong đó, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười mỉm khó thấy, ngọt ngào quá, trong lòng thật ấm áp.
Ha ha, người yêu. Tôi thầm nói hai chữ này trong lòng, nghĩ mà thấy tự hào, Cố Thành Phan là người của tôi, người yêu… của tôi.