CHƯƠNG 88: MỸ
“Trước đây?” Thư có chút chế giễu nói: “Trước đây tôi có bộ dạng như thế nào? Đến bản thân tôi còn quên nữa là, tại sao tôi phải nhớ thay anh chứ?” Dáng vẻ cao cao tại thượng, tựa như nếu anh không còn chuyện gì khác, vậy tôi cũng lười tiếp tục nói chuyện với anh vậy.
Hắn im lặng một lúc, cười nói : “Ước hẹn giữa chúng ta, em không quên chứ?” Thư cũng cười: “Không quên, nói đi, còn chuyện gì không? Nếu không còn chuyện gì nữa tôi cũng không muốn nói nhiều với anh làm gì.”
Gương mặt mất kiên nhẫn lộ rõ, chẳng có bất kỳ sự dấu giếm nào, hắn có chút sững sờ, giống như muốn gào thét với người con gái năm xưa rằng: “Hay là... Em rút lui đi! Em lún sâu quá rồi... Trả giá nhiều như vậy, không tốt đâu.”
Thư rút điếu thuốc cuối cùng ra, nhìn tàn thuốc màu đỏ lóe lên, không nhịn được mà tự lẩm bẩm: “Thư? Thư Minh? Anh rốt cuộc là ai? Còn có thể quay lại sao? Còn có thể quay đầu sao? Tôi không hút thuốc, không uống rượu, tôi là một cô gái ngoan, chẳng ai biết đến sự tồn tại của tôi, tôi nhỏ bé vô cùng. Cũng có thể nói... Tôi chán chường, tôi tự do yêu đương, thích uống rượu hút thuốc còn thích xăm trổ nữa, ảnh nóng khắp nơi đều là tôi, tôi cái gì cũng tồi tệ nhưng lại có tất cả?”
Đoạn nói thầm này quả thực là những thứ cô ấy giấu tận sâu trong đáy lòng không muốn nói ra nhất, có những chuyện, thực sự muốn quên hết đi, không muốn quay đầu lại nữa, dù quay đầu cũng chẳng có tác dụng gì.
Nhưng có đôi lúc, ví như lúc này đây, bản thân lại cảm thấy không thể như vậy được, mình vẫn là mình của ngày xưa, nhưng chưa mất đi khả năng hút thuốc, uống rượu, cũng chưa từng quên đi quãng thời gian rạng rỡ của mình. Nửa đêm tỉnh mộng, đôi khi bản thân mình sẽ giật mình thức giấc, nhìn xem mình đang ở nơi nào, tại sao lại thế?
Người đó nghiêng mặt nhìn Thư chằm chằm dường như đã từng quen biết nhau vậy, sau đó nói tiếp: “Mỹ à, thực ra em không thích hợp... em... ” Thư ngắt đứt anh: “Gọi tôi là Thư. Anh đừng có mang dáng vẻ đàn anh đàn chị nói thao thao bất tuyện với tôi làm gì, người trước kia kéo tôi vào trong này lẽ nào không phải anh sao? Nếu như ngày nào đó anh thấy thương tôi, mong anh buông bỏ sự đau lòng ấy đi, nghĩ lại trong lòng mình xem, có phải anh vì người mình yêu mà phản bội lại rất nhiều người không, thậm chí đến bản thân anh, chí ít tôi còn giữ được họ của mình, còn anh thì sao? Tôi nên gọi anh là gì đây? Hửm?”
Người kia bị câu nói tràng giang đại hải bất ngờ chặn họng không kịp chuẩn bị, nhưng... bản thân cứ ngỡ, Mỹ sẽ là một người vô cùng kiên cường, bản thân cũng tưởng rằng, Thư Minh chính là Thư Minh, đó là điều mãi mãi không thay đổi. Sai rồi, phẫu thuật thẩm mỹ có lẽ chẳng phải vì trả thù, có lẽ.. đó là sự khởi đầu cho một cuộc sống hoàn toàn mới, từ đó đi tới một con đường không thể quay đầu lại nữa.
Người đàn ông ngập ngừng nói, không biết nên mở miệng thế nào, Thư lại khoát tay nói: “Bỏ đi... Tôi phải về rồi, nếu còn không trở về nữa sẽ khiến người ta nghi ngờ.” Nói vậy, tay lại cầm lấy hai viên kẹo bạc hà cho vào miệng ngâm, rồ đi hút thuốc.
Người đàn ông đang không biết nên nói gì nữa, hắn cũng biết đây là lối thoát hiền lành nhất cô dàng cho mình. Gật đầu, bất đắc dĩ cười nói: “Có gì cần anh trai giúp đỡ không, cứ việc nói là được.”
Thư có chút buồn cười: “Anh trai? Loại anh trai gì cơ? Cũng phải... còn chịu khó đổi tên hơn cả thay quần áo cơ mà, đương nhiên chỉ có thể dùng cách xưng hô anh trai này để gọi bản thân rồi.” Một câu tạm biệt đổi lấy biết bao sự không hài lòng từ cô, là điều anhh ta không ngờ tới, xem ra... trong lòng cô còn nhiều thứ không buông bỏ được.
Im lặng hồi lâu, Thư cũng không xuống xe, dường như đang đợi gì đó. Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại một làn nữa vang lên giữa không gian: “Sao thế? Vẫn tức giận chuyện lần trước à?”
Lòng Thư thầm nghĩ: Đương nhiên, rõ ràng biết tôi quan tâm đến cái gì, vậy mà lại không chút kiêng nể làm tổn thương người bên cạnh tôi, tôi đương nhiên rất tức giận rồi. Nhưng trước mặt hắn bản thân cô sớm đã không khóc lóc om sòm, ngoài im lặng ra, cũng chỉ là im lặng, ngoài sự chờ đợi vẫn là sự đợi chờ. Bản thân không phải là một người luôn chờ đợi sao? Bị lãng quên như vậy, vẫn mãi bị lãng quên mà thôi, nhưng vẫn luôn mặt dày chờ đợi thứ bản thân biết rõ sẽ mãi mãi không chờ đợi được, rốt cuộc vẫn là hi vọng xa vời thôi!
Người đàn ông thấy Thư vẫn im lặng, trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì, gật gật đầu nói: “Được... lần sau anh trai có làm gì nhất định sẽ bàn bạc với em, hỏi ý kiến của em, được không??” Thư liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng lên tiếng: “Được... Tôi nói rồi, ai cũng được, nhưng Trình Ngân Hằng và Cố Thanh thì không thể.”
Người đàn ông thở dài, không khuyên cô ấy nữa. Thư lại lên tiếng nói rằng: “Tôi biết anh muốn nói gì, nhưng có những thứ chúng ta không thể ngăn cản được, nhất định phải đối mặt, nhưng thứ mình nợ sớm muộn gì cũng phải trả, còn những thứ không liên quan đến mình, tôi không muốn dính líu tới. Chí ít... khi tôi quan tâm đến, nếu anh muốn thay đổi ý kiến của tôi, thì đó là điều không thể.”
Không có cách nào khác. Hai người chẳng thể quay lại mối quan hệ ban đầu. Thư không muốn đợi chờ câu trả lời của người đàn ông, mở cửa xe đi ra ngoài. Ở chỗ góc cua, nơi người đàn ông không nhìn thấy, chiếc xe vẫn đứng im ở đó, mà Thư cũng đứng im nhìn theo.
Thời gian còn dài lắm. Có rất nhiều chuyện không thể giải quyết được thì vẫn mãi không thể giải quyết được, sau này... dù sao vẫn còn cơ hội. Ngoài trời lất phất mấy hạt mưa phùn. Chiếc xe từ từ lăn bánh, rời khỏi nơi đó. Thư chỉnh lại trang phục, chút kẹo bạc hà vừa ăn ban nãy đã hòa tan hoàn toàn.
Thư đột nhiên nhớ về thuở nhỏ, bản thân đi theo sau lưng hắn, lúc nào cũng chạy theo, nhưng lại chẳng đuổi kịp hắn, vừa cẩn thận ngã nhào. Hắn quay đầu lại, đỡ cô ấy dậy, cười hỏi: “Sao vậy? Không đi hẳn hoi được à?” Thư vô cùng ấm ức, nào phải cô không biết đi đâu? Rõ ràng là muốn đuổi theo hắn nhưng bước chân lại không theo kịp.
Hắn đau lòng thổi vết thương cho mình, dùng giọng trách móc nói: “Ai, Mỹ, sẽ không để lại sẹo đâu! Để lại sẹo sẽ không xinh đẹp nữa đâu.” Bây giờ Thư vẫn còn nhớ tâm trạng buồn bã khi ấy, có nghĩa là sẽ không xinh đẹp nữa sao, lúc đó, cô ngây thơ hỏi:: “... Có phải là sẽ không ai cần em nữa không.”
Hắn có chút buồn cười: “Đương nhiên là không rồi, cần chứ, anh trai cần em, sau khi cưới chị em rồi, sẽ mang em đi theo.” Bản thân cô lúc đó vô cùng vui vẻ, nhưng bây giờ nghĩ lại, bản thân cô chỉ là hàng tặng kèm khi mua đồ thôi. Bất đắc dĩ cười khổ, Thư cũng tiếp tục bước lên lầu, không có gì phải suy nghĩ hết, bây giờ là quan trọng nhất.