Mục lục
Siêu sao phản công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 18: SÓNG GIÓ TỪ TẤM ẢNH CHỤP




CHƯƠNG 18: SÓNG GIÓ TỪ TẤM ẢNH CHỤP

Cố Thành Phan sầm mặt lại, chờ ở dưới tầng. Tuy rằng Trình Ngân Hằng bảo anh không cần đi đón cô, nhưng anh lại nghĩ: “Chẳng dễ dàng gì mà chung sống hòa bình được với nhau, không thể nói một đằng, làm một nẻo, nói không giữ lời.”

Nhưng anh vừa đến, liền thấy Trình Ngân Hằng mặt tràn đầy niềm vui bước lên xe Vu Mạnh, anh đi theo họ, đi thẳng đến khu chung cư này.

Anh vẫn luôn chờ, vẫn luôn đợi, vài lần muốn đi vào xem tình hình thế nào, nhưng anh lại cảm thấy mình nên tin tưởng Trình Ngân Hằng, mãi đến 5 giờ sáng, Trình Ngân Hằng và Vu Mạnh vẫn chưa xuống.

Cố Thành Phan vô cùng tức giận, hung hăng đập mấy phát vào vô lăng, tiếng còi bíp bíp vang lên, Cố Thành Phan mới lái xe rời khỏi khu chung cư.

Mà cảnh này, đã bị Vu Lệ Lệ ngồi xổm sau dụng cụ thể dục của khu chung cư nhìn thấy hết.

Khóe miệng Vu Lệ Lệ cong lên nụ cười nham hiểm, xoay người đi về phía phòng bảo vệ.

Vu Mạnh mơ một giấc mộng vô cùng đẹp.

Sáng sớm thức dậy, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, Trình Ngân Hằng vẫn mặc bộ đồ khi đi ra ngoài ngày hôm qua, Vu Mạnh đã làm xong bữa sáng.

“Ngân Hằng, rửa mặt một chút đi, tiện tắm rửa, rồi ăn bữa sáng.” Vu Mạnh cười nói.

Trình Ngân Hằng ngoan ngoãn nghe lời, phòng tắm truyền đến âm thanh cô tắm rửa, Vu Mạnh đẩy cửa vào, nhìn thấy Trình Ngân Hằng xấu hổ đứng im ở đó.

“Ngân Hằng, anh yêu em.” Vu Mạnh bước đến, hôn Trình Ngân Hằng.

Nước ấm bắn tung tóe, Vu Mạnh hôn Trình Ngân Hằng.

“Cho anh đấy, Vu Mạnh.” Vu Mạnh nghe thấy Trình Ngân Hằng nói.

Anh ấy ôm Trình Ngân Hằng trần truồng, đi ra khỏi phòng tắm, đặt cô lên giường, từng chút từng chút hôn cô.

Anh ấy cúi người, mặt Trình Ngân Hằng mang theo nét ửng hồng như những cánh hoa anh đào, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn anh.

“Ngân Hằng, em đẹp lắm.” Nghe thấy lời khen ngợi của Vu Mạnh, Trình Ngân Hằng càng thêm ngượng ngùng, ôm lấy cổ anh ấy hôn anh ấy, khiêu khích anh ấy, Vu Mạnh ngậm lấy cánh môi anh đào của Trình Ngân Hằng...

Đột nhiên, không biết từ đâu truyền đến tiếng còi xe khó hiểu, tuy âm thanh không phải là quá lớn, nhưng nghe lại vô cùng thiết thực, Vu Mạnh tức giận gõ gõ vào đầu, nhớ tới cảnh trong mộng, không khỏi mỉm cười.

“Vu Mạnh, anh cười cái gì thế?” Mới sáng sớm tôi đã bị tiếng bíp bíp đánh thức, vừa rời giường liền thấy Vu Mạnh đang cười, đúng là khiến người ta hốt hoảng.

“Em đi đây.” Nói xong tôi liền đi ra ngoài cửa.

“Đợi đã, Ngân Hằng, sớm như vậy chưa chắc đã có taxi đâu, anh rửa qua mặt cái rồi đưa em về.” Vu Mạnh kiên trì nói.

Tôi gật đầu nói: “Anh nhanh lên một chút.”

Tôi bắt Vu Mạnh dừng lại ở nơi cách chung cư của Cố Thành Phan một đoạn, sau đó tôi đi bộ về chung cư.

“Lạch cạch .” Cửa mở, Cố Thành Phan đứng trước mặt tôi.

“Chào buổi sáng, cậu chủ Cố, sao sớm như vậy anh đã dậy rồi?” Rồi dùng nụ cười vô cùng nhẹ nhàng hỏi anh.

Anh không nói gì, khuôn mặt lại lạnh băng như trước kia.

Tôi chuẩn bị đi vào phòng ngủ trang điểm để đi đến phim trường, Cố Thành Phan gọi tôi lại: “Hôm qua đi đâu thế?”

Tôi ăn ngay nói thật đáp: “Bố tôi phải xuất viện, tôi đi tìm phòng cho bố.”

Cố Thành Phan nhướng mày: “Thật không? Đi cùng ai.”

Tôi suy nghĩ, tôi vừa mới chung sống hoà bình với anh xong, nếu lúc này nói cho anh biết tôi đi cùng Vu Mạnh, anh chắc chắn chẳng vui vẻ gì. Vậy nên tôi đáp: “Một mình.”

Anh nhướng mày: “Một mình đi xem phòng chả thú vị gì cả, sao không gọi tôi cùng đi?”

Tôi lắc đầu: “Một người cũng chẳng sao, tôi phải tới phim trường rồi.” Nói xong tôi như muốn chạy trốn chạy vào phòng ngủ trang điểm.

Lúc đi ra, Cố Thành Phan đã ra ngoài rồi.

Tôi đi đến phim trường “Không thành”, ngày hôm nay tôi sẽ “Chết”, bởi vì người bạn từ tấm bé có tình cảm trong sáng sẽ vì nhân vật nam chính mà tự thiêu, giết chết ma nữ, cũng là giết chết chính mình.

“Ha ha ha ha ha ha, đừng vùng vẫy nữa, cả cái thành phố này sớm muộn gì cũng bị ta thống trị mà thôi.” Vẻ mặt tôi vô cùng điên cuồng ngang ngược.

“Không, ta sẽ không để ngươi đạt được mục đích đâu.” Ngay sau đó lại là một khuôn mặt bất đắc dĩ.

Ma nữ nói tiếp: “Thân thể của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ là của ta, về sau trên thế giới này sẽ chẳng còn sự tồn tại của ngươi nữa, chỉ có ta. Ha ha ha ha ha ha.”

Tôi “tỉnh táo” lại: “Vậy sao? Nhưng, chỉ cần ta còn sức đấu tranh để thoát khỏi sự trói buộc của ngươi, thì sẽ có thể khống chế cơ thể của ta.”

“Ngươi... Ngươi... Ngươi muốn làm gì? A .” Ma nữ hoảng loạn nói xong, tôi cắm đao vào trong, cắn vỡ túi máu trong miệng.

“Tạm biệt! Không Thành.”

“Cắt .” Cố Thanh bước đến, giơ ngón tay cái lên: “Vô cùng tốt, Ngân Hằng, sau này chị không cần phải đến phim trường nữa rồi, cuối tháng này Không Thành mở họp báo, em sẽ báo cho chị biết.”

“Thật không?” Tôi cười: “Nếu chị không đến, vậy em với Thư phải làm sao đây?”

Cố Thanh gãi đầu: “Sao chị biết thế?”

Tôi vừa bực mình vừa buồn cười: “Hai người các em rõ ràng như vậy rồi, chỉ mong cả thế giới biết thôi, lẽ nào chị còn không nhìn ra sao?” Cố Thanh mang vẻ mặt ngơ ngác. Tôi chỉ vào mũi mình: “Em coi chị là đồ ngốc” rồi lại dời ngón tay về phía mũi cậu: “Hay là em ngốc?”

Nói xong, tôi muốn đi, Thư áy náy không yên đi theo tôi.

Tôi nói: “Em xem xem Cố Thanh có nhận phim nữa không, nếu có nhận thì xếp cho chị một vai, vai phụ thứ ba thứ tư đều được cả, bây giờ các em vẫn không tiện công khai đâu.”

Thư gật đầu: “Chị Hằng, vẫn là chị tốt với Thư nhất.”

Tôi cười cười: “Đứa ngốc, đó chẳng phải là vì em tốt với chị sao.”

Thư cười cười, tôi gõ vào trán cô ấy rồi rời đi.

Trong nhà Phạm Đình, Vu Lệ Lệ giao đống ảnh chụp cho Phạm Đình.

Trong hình là Trình Ngân Hằng và Vu Mạnh ở trong phòng tại khu chung cư, hai người kề sát vào nhau, nếu như ảnh chụp trong camera giám sát lọt ra ngoài, thì trông rất mơ hồ, nhìn qua thôi đã chẳng còn nghi ngờ gì nữa, hai người họ đang hôn nhau.

“Dì à, dì xem, Trình Ngân Hằng đã ở bên anh Thành Phan rồi, vậy mà cô ta còn giành anh trai với cháu.” Vu Lệ Lệ đáng thương nói.

Phạm Đình vỗ vỗ tay Vu Lệ Lệ nói: “Yên tâm đi, Lệ Lệ, dì sẽ không chấp nhận cô ta đâu, Thành Phan cũng đừng mong cưới một con đào hát như Trình Ngân Hằng.”

Hai mắt Vu Lệ Lệ sáng ngời: “Dì à, thật sao? Tốt quá rồi, vậy Lệ Lệ vẫn còn cơ hội.”

Phạm Đình gật đầu: “Còn, còn, đương nhiên là còn rồi, như vậy đi, cháu về trước đi, dì sẽ gọi Thành Phan về nói chuyện rõ ràng với nó.”

Mấy ngày nay trong đầu Cố Thành Phan lúc nào cũng là chuyện giữa Trình Ngân Hằng và Vu Mạnh, lúc này Phạm Đình gọi anh trở về, nói là có chuyện quan trọng cần nói với anh.

Cố Thành Phan tưởng mẹ lại mắc bệnh gì, không nghĩ mẹ gọi anh trở về là muốn cho anh thấy ảnh chụp Trình Ngân Hằng và Vu Mạnh hôn nhau ở khu chung cư ngày hôm ấy.

“Mẹ, mẹ cho người theo dõi cô ấy.” Cố Thành Phan có chút không hài lòng.

Phạm Đình nhăn mày: “Thành Phan, con nghĩ kỹ đi, có lẽ trong lòng con đàn bà này vốn chẳng có con, con chắc mình vẫn muốn tiếp tục dây dưa với cô ta chứ?”

Cố Thành Phan cầm tấm hình lên: “Đây là việc của con, hy vọng sau này mẹ đừng nhúng tay vào. Còn nữa, đời này con sẽ không lấy ai ngoài Trình Ngân Hằng nữa đâu.”

Tôi thoải mái đi lại bên bờ sông, Vu Mạnh gọi điện thoại tới.

“Chúng ta gặp nhau đi!” Vu Mạnh lời ít mà ý nhiều nói, mà tôi cũng đang muốn giải thích rõ với anh ấy, vì vậy tôi hẹn gặp mặt anh ấy ở quán cafe cũ.

“Nói đi! Sao vậy? Vu Mạnh?” Tôi đi thẳng vào vấn đề.

Vu Mạnh kéo tay của tôi nói: “Ngân Hằng, chúng tôi bỏ trốn đi.”

Tôi tránh thoát khỏi tay anh ấy, có chút tức giận nói: “Anh điên rồi, Vu Mạnh, bây giờ em đã là gái có chồng rồi, sao có thể bỏ trốn cùng anh được?”

Vu Mạnh có chút bi thương: “Anh cứ ngỡ em sẽ nói nếu như chúng ta đi rồi, vậy bố em biết phải làm sao, không ngờ em lại nói em là gái đã có chồng, không thể đi được.”

Tôi giữ thái độ kiên quyết: “Vu Mạnh, em thừa nhận, trước kia quả thực em rất yêu anh, rất muốn kết hôn với anh, nhưng bây giờ em nghĩ thông suốt rồi, giữa chúng ta không có khả năng đâu.”

“Sao lại không có khả năng?” Vu Mạnh rít gào: “Có phải là vì Cố Thành Phan không, vậy nên em mới nói giữa chúng ta không có khả năng, phải không?”

Tôi lắc đầu: “Chẳng liên quan gì đến Cố Thành Phan cả, cho dù không có Cố Thành Phan, em ở bên anh sẽ hạnh phúc sao? Mẹ của anh chẳng qua cũng giống Phạm Đình mà thôi, em gái anh, cô Vu Lệ Lệ, trước nay luôn coi em như cái đinh trong mắt, còn người bạn từ thuở nhỏ của anh, Cố Mai, chúng ta làm sao so được với cô ta? Còn nữa... anh không cảm thấy mỗi lần chúng ta sắp ở bên nhau thì lại phải xa nhau không rõ nguyên do sao? Trước kia và bây giờ đều vậy, anh có chắc sau này sẽ không như vậy không?” Tôi vô cùng lý trí phân tích những vấn đề còn tồn đọng giữa tôi và Vu Mạnh, trước kia vì tình yêu, vậy nên chưa từng suy nghĩ một cách tỉ mỉ những thứ đó, nhưng nghĩ kỹ lại, sẽ phát hiện ra vô số vấn đề, cũng chẳng ít hơn những vấn đề khi ở bên Cố Thành Phan là bao.

Vu Mạnh gục đầu xuống: “Rốt cuộc là vì sao? Vì sao chúng ta luôn như vậy.”

“Chẳng có cái gì là tại sao cả,” Tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng mà bình thản của chính mình: “Ý trời vốn đã thế rồi!”

“Tít Tít... ” Cố Thành Phan mở điện thoại lên, vừa xem, là ảnh chụp, là ảnh chụp Trình Ngân Hằng và Vu Mạnh.

Trong quán cafe yên tĩnh thanh nhã, Vu Mạnh tình tứ kéo tay Trình Ngân Hằng, vẻ mặt Trình Ngân Hằng rất khó xử.

Họ đang thảo luận cái gì? Cố Thành Phan suy nghĩ: Có phải đang thảo luận xem làm sao trốn thoát khỏi tay anh không, làm sao để thoát khỏi một tên ác độc như anh không. Trình Ngân Hằng ơi Trình Ngân Hằng, trái tim em làm bằng băng sao? Sự dịu dàng ấm áp trước kia đều là giả sao? Nói rằng sau này không muốn đối chọi gay gắt, muốn chung sống hoà bình chỉ là sự ngụy tạo để lừa dối tôi thôi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK