CHƯƠNG 153: HOÀNG LINH GIẢI THÍCH NGHI NGỜ CHO TÔI
Màn đêm buông xuống, tôi ngồi ở ban công hút thuốc, khi Cố Thành Phan không có ở nhà đương nhiên tôi không cần phải kiêng dè gì cả. Đến giờ rồi, có thể tới tìm Hoàng Linh rồi.
Lên đồ xong, trang điểm nhè nhẹ, mặc quần áo khoác ngoài màu đen vô cùng bình thường, tôi đi ra cửa.
METOO.
Tôi giống như một tên trộm bước vào nơi phong lưu này, cũng là điểm bắt đầu lớn nhất, và nơi quen thuộc nhất.
Tôi nhanh chóng tìm được căn phòng mà trước đó đã từng sống, rồi lại châm một điếu thuốc.
Tại sao hôm nay tôi lại yêu khói thuốc tới vậy là bởi vì Cố Thành Phan không cho tôi sự yên ổn, An Chi cũng không cho tôi cảm giác an toàn, cho nên tôi cần phải châm thuốc lên để tự cho mình cảm giác an toàn.
“Ái chà, Trình Ngân Hằng, cô không quên được tình đầu sao, vừa tới METOO của chúng ta là bắt đầu hút thuốc rồi.” Câu nói này chính là của chị đại Hoàng Linh, người chị lớn hơn tôi mười tám tuổi.
Tôi nhìn gương mặt xinh tươi như hoa như ngọc của Hoàng linh, rõ ràng đã ba mươi tám tuổi nhưng lại không già hơn tôi là bao.
Tôi cười, dập tắt điếu thuốc, nói với Hoàng Linh: “Chị đại, nào, ôm cái nào, em cần chị an ủi.”
Hoàng Linh không hề cự tuyệt, mà giang hai tay ra, nói với tôi: “Nào, ôm em, đến đây nào.” Tôi chìm sâu vào trong cái ôm của Hoàng Linh, hương vị này vô cùng quen thuộc, khiến cho những lo lắng muộn phiền của tôi đã tan biến đi gần hết.
Trái tim tôi đã đạt được sự yên ổn, bắt đầu cuộc hành trình của lời nói từ trái tim tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Linh, cười nói: “Hoàng Linh, em… yêu Cố Thành Phan mất rồi, chị đừng có cười em, thực sự là em đã yêu, hơn nữa… cảm giác này không hề giống với cảm giác ở bên Vu Mạnh, khi em ở cùng với Vu Mạnh thì chỉ có xúc động, còn với Cố Thành Phan chính là vì yêu, buồn phiền cũng được, đau thương cũng được, em cũng đồng ý ở bên cạnh anh ấy. Hoàng Linh làm thế nào bây giờ, em định từ bỏ sự nghiệp diễn xuất của mình vì Cố Thành Phan, em cũng biết làm vậy là ngu ngốc, nhưng… em sẽ không hối hận.”
Hoàng Linh cười nhìn tôi nói hết tất cả, giống như một người chị cả vô cùng am hiểu, vuốt ve mái tóc tôi, nhìn tôi dịu dàng nói: “Ngân Hằng, thực ra như vậy là tốt, người con gái biết yêu mới là tốt, chị rất mừng vì em có thể yêu Cố Thành Phan, giống như lúc đầu chị đồng ý để Cố Thành Phan đưa em đi vậy, bây giờ… chị cũng vẫn ủng hộ các em, bởi vì Cố Thành Phan có thể bảo vệ được cho em, vừa có thể bảo vệ em vừa có thể cho em tình yêu, tại sao lại không được chứ.”
Tôi cảm thấy Hoàng Linh nói có lý, nhưng tôi cũng chán chường: “Hoàng Linh… nhưng gần đầy em có mấy chuyện khó nghĩ, anh ấy không phải là người bầu bạn cùng em từ đầu, ở bên cạnh em, em đang nghĩ có phải là em đã yêu anh ấy rồi không, nhưng anh ấy lại không hề yêu em.”
Tại sao lại nói với Hoàng Linh những vấn đề này, bởi vì tôi không có mẹ, An Chi cũng không ở bên cạnh, không có người để chia sẻ. Giờ phút này tôi lại nghĩ tới An Chi, tôi nói: “Hoàng Linh… còn nữa, em có một người bạn tốt tên là An Chi, em tin là chị đã từng nghe tên, nhưng dạo gần đây, Niko quay lại, quan hệ giữa em và cô ấy xảy ra chút trục trặc, không phải em ích kỷ, mà là… em có cảm giác như em là người thứ ba xen vào tình bạn của người khác vậy, mà tình bạn ấy giống như là em đã trộm được vậy. Hoàng Linh… em phải làm gì đây?”
Hoàng Linh không hề trả lời câu hỏi của tôi ngay, chỉ kéo tôi ngồi xuống, khẽ khàng hỏi thăm tôi: “Ngân Hằng… vậy… em còn có điều gì phiền lòng nữa không?”
Tôi lắc đầu, không có, hai chuyện này chính là hai vấn đề lớn nhất trong trái tim tôi hiện tại, ẩn chứa trong lòng tôi khiến tôi mất ngủ.
Hoàng Linh cười, chị ấy cười tới rung động lòng người, sau khi chị ấy cười xong mới ngẩng đầu lên nói với tôi: “Đầu tiên, Ngân Hằng à, chị rất vui vì em có những lo lắng như vậy, em biết vì sao không?”
Tôi ra sức gật đầu, đương nhiên là muốn biết, dù sao… tôi cũng đã tổn thương như vậy, còn có gì đáng để vui vẻ đâu cơ chứ? Tại sao lại vui mừng cho tôi?
Hoàng Linh véo một bên má tôi, nhẹ nhàng nói cho tôi biết nguyên nhân.
Chị ấy nói: “Đầu tiên, bây giờ không những em yêu mà còn có cả tình bạn, không phải là đáng vui mừng sao? Tiếp theo, em nghĩ đi khi em mới tới thành phố G, suốt ngày chỉ nghĩ tới kế sinh nhai, đến việc tồn tại cũng là cả một vấn đề, chẳng lẽ… em không cảm thấy cuộc sống hiện nay đã khấm khá hơn hơn đó sao, đơn giản là tốt hơn nhiều rồi sao? Cuối cùng, chị vừa mới hỏi em, ngoài hai việc đó ra, còn có chuyện này phiền lòng nữa không, em nói không có, Ngân Hằng à… em nghĩ đi ban đầu, vì sức khỏe của bố em, em đã phải sống khổ sở ra sao, lặn lội bôn ba, ngày này cũng chau mày buồn khổ, bây giờ, bố em đã khỏe lại rồi đúng không? Đã như vậy thì không phải là đáng vui sao?”
Cuối cùng Hoàng Linh đã nhìn ra điểm xuất phát của vấn đề, tôi gật đầu, nhưng… vấn đề của tôi vẫn chưa được giải quyết, nhìn thấy ánh mắt như cầu cứu của tôi, Hoàng Linh cũng hiểu.
Hoàng Linh nói tiếp: “Ngân Hằng, có rất nhiều chuyện đều phải thuận theo tự nhiên, chị có thể khẳng định với em rằng, Cố Thành Phan ngoại trừ em ra đã từng yêu một người phụ nữ khác, còn hình như em ngoại trừ Cố Thành Phan ra cũng đã từng động lòng với Vu Mạnh. Còn cả An Chi, một cô gái mới 20 tuổi, không có bạn bè là không được, bởi vì không phải ai cũng giống em, chỉ mới chục tuổi đầu đã phải lo lắng cho tương lai, phải suy nghĩ về cuộc sống sinh tồn, hầu hết các cô gái, ở thời điểm đó, đều đang bận lo lắng về việc ăn chơi vui vẻ, hẹn hò bới ai mà thôi, đương nhiên sẽ có bạn bè. Nhưng… nếu như em cứ như vậy mà cho rằng Niko là người bạn tốt nhất của An Chi, như thế thì không được, em chưa từng hỏi cô bé, sao em có thể biết được?”
Đúng rồi, Hoàng Linh nói một đống thứ, mặc dù lời lẽ không hề chau chuốt, nhưng những vấn đề trong lòng tôi đã được giải quyết phần nào, những thứ không thể có được thì đừng miễn cưỡng, nhưng nếu có được thì đừng buông tay.
Nói trắng ra là phải trân trọng trước mắt, đừng suy nghĩ quá nhiều, đa sầu đa cảm.
Tôi hỏi: “Vậy thì, Hoàng Linh, bây giờ em phải chủ động làm lành với An Chi sao?”
Hoàng Linh lắc đầu, nói với tôi: “Ngân Hằng, em có tin không? Em và An Chi chắc chắn sẽ làm lành, nhưng không phải bây giờ, không cần phải vội vã như vậy, chỉ có cãi vã mới có thể cho em hiểu được người đó có phải là người bạn mà em cần, có phải có người đó em sẽ yên tâm hơn nhiều, vui vẻ hơn nhiều.”
Tôi gật đầu nửa hiểu nửa không: “Đã như vậy, vậy thì em lại phải chờ, Hoàng Linh, hôm nay thực sự cám ơn chị.”
Có đôi khi chúng ta đều hiểu chuyện, nhưng nói chuyện với những người chúng ta tin tưởng thì chũng ta sẽ càng tin tưởng hơn mà không hề nghi ngờ gì nữa.