CHƯƠNG 25: ÂM MƯU CỦA VU LỆ LỆ
Vu Lệ Lệ vừa ra khỏi phòng họp báo thì lại bị Cố Thành Phan kéo vào cầu thang.
Hai mắt Cố Thành Phan đỏ bừng, ép Vu Lệ Lệ vào góc tường: “Vu Lệ Lệ, cô mau giải thích cho tôi biết buổi họp báo hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Thành Phan giận dữ quát mắng, Vu Lệ Lệ bị dọa đến run rẩy, lập tức cố gắng bình tĩnh nói ra: “Anh Thành Phan, em nói rồi, chỉ cần em trở thành cô chủ Cố, em tuyệt đối sẽ không ép anh và Trình Ngân Hằng nữa.”
Cố Thành Phan đột nhiên cười gian xảo, ép Vu Lệ Lệ vào góc tường: “Được, vậy thì cô hãy sinh con cho tôi trước đi!”
Vu Lệ Lệ ôm cổ Cố Thành Phan nói: “Được, không bằng làm ngay ở đây đi!”
Cố Thành Phan đẩy Vu Lệ Lệ ra: “Không, tám giờ tối nay, ở khách sạn Tinh Tú, không gặp không về. Tôi chờ cô!”
Cố Thành Phan quay người lại, lập tức nhìn thấy Trình Ngân Hằng, Trình Ngân Hằng cũng ngơ ngác nhìn anh, hai người cứ nhìn nhau như vậy, im lặng một lúc lâu, sau đó Trình Ngân Hằng quay người rời đi.
Cố Thành Phan muốn đuổi theo nhưng chân anh không bước nổi.
Là thật, thật sự là Cố Thành Phan... Hiện giờ Trình Ngân Hằng đã xác định được rồi, thật sự là Cố Thành Phan. Trình Ngân Hằng một mình chạy ra ngoài, thành phố G lớn như vậy, nhưng cô lại không biết mình nên đi đâu.
Tám giờ tối, khách sạn Tinh Tú, Vu Lệ Lệ được nhân viên phục vụ dẫn đến phòng 806.
Cô ta bước từ ngoài vào, đang định bật đèn lại bị một bàn tay từ sau lưng ôm lấy, cô ta chỉ cảm thấy hơi choáng váng, càng lúc càng choáng, cuối cùng hôn mê.
Khi Vu Lệ Lệ mở mắt ra thì phát hiện cả người mình trần như nhộng, một người đàn ông tóc màu đậm đang hôn lên cơ thể cô ta. Một bên ngực cô ta cảm nhận được đầu lưỡi ướt át của đối phương, một bên khác thì bị tay hắn ta nhào nặn.
Là Cố Thành Phan sao? Vu Lệ Lệ vươn tay cầm vào tóc người đàn ông kia, lồng ngực phập phồng thở dốc. Tay hắn ta vuốt ve quanh bụng cô ta, sau đó dừng lại ở dưới hông, niết chặt phần thân dưới của cô ta, vuốt ve xoa bóp.
Vu Lệ Lệ bị hắn ta vuốt ve, lập tức đưa tay lên ôm cổ hắn ta, nhẹ giọng phát ra tiếng rên rỉ: “Ừm... Thành Phan... Đừng... Đau... ”
Đối phương dùng một tay ôm phần thân trên Vu Lệ Lệ, một tay tách đầu gối cô ta ra hai bên, vuốt ve dọc theo phần đùi, cuối cùng đầu ngón tay vuốt ve hai lần quanh vùng kín, rồi nhẹ nhàng đút vào.
“A... ” Ngón tay hắn ta khiến Vu Lệ Lệ không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ mời gọi, ngón tay kích thích khiến giọng Vu Lệ Lệ càng lúc càng dễ nghe hơn: “Ưm... A... Thành Phan... ”
Cả cơ thể cô ta bị hắn ta vuốt ve trêu chọc đã trở nên nóng rực, hơi thở càng lúc càng dồn dập, cảm giác được ngón tay thứ hai đi vào trong cơ thể, cô ta hơi khó chịu cong lưng lên, kéo căng cơ thể, ngẩng đầu lên, cố gắng đón nhận ngón tay thô ráp kia.
Lúc này, bên tai truyền đến giọng nói của đối phương: “Cô Vu, hình như cô rất hưởng thụ... ”
Cái gì? Câu nói của hắn ta khiến Vu Lệ Lệ ngây ngẩn cả người.
Đây không phải Cố Thành Phan, cô ta không biết hắn ta, Vu Lệ Lệ có chút kinh ngạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vu Lệ Lệ hoảng sợ giãy giụa muốn tránh thoát, tiện tay kéo chăn che lên người: “Anh... anh là ai? Ra... ra ngoài... ngón tay... ”
Vu Lệ Lệ muốn phản kháng lại phát hiện cả người mình không thể cử động được.
Người đàn ông kia mỉm cười nhìn Vu Lệ Lệ đang hoảng sợ, một tay ôm eo, ngăn cản sự giãy giụa của cô ta, hai ngón tay càng đâm sâu hơn vào trong cơ thể cô ta: “Cô Vu, dù sao cô cũng không trốn thoát được, cô cứ coi tôi như Thành Phan của cô mà vui vẻ hưởng thụ đi, tôi sẽ khiến cho cô thoải mái.”
Biên độ hoạt động của ngón tay người đàn ông kia càng lúc càng lớn, khuấy động trong cơ thể Vu Lệ Lệ. Lúc đầu cô ta còn định chống cự, nhưng bị động tác như vậy kích thích nên cả người cô ta như mềm nhũn ra, không còn chút sức lực nào nữa.
Vu Lệ Lệ khó chịu thở phì phò, định đẩy người đàn ông kia ra.
“Không được... A... Anh là ai... ”
“Cô Vu, đừng mạnh miệng nữa, cô nhìn xem, phần dưới của cô đã thành như thế này rồi... ” Người đàn ông duỗi tay ra, kích thích phần dưới của cô ta, không biết từ bao giờ, khoái cảm đã tràn ngập khắp toàn thân Vu Lệ Lệ.
Ngón tay của hắn ta không ngừng kích thích, gợi lên dục vọng của Vu Lệ Lệ, khiến lý trí của cô ta tan biến từng chút một.
Người đàn ông rút ngón tay ra, phần thân dưới truyền đến cảm giác trống rỗng, Vu Lệ Lệ có chút khó chịu, vặn vẹo thân thể, lại cảm nhận được có thứ to lớn nóng rực đang đặt nơi đó, khiến cô ta cảm thấy kích thích khó kìm nén được. Đối phương đẩy hai chân cô ta ra, cô ta cũng tách hai chân, chuẩn bị động tác nghênh đón.
Lúc này cô ta mới ý thức được bản thân bị chơi thuốc rồi.
Người đàn ông nâng eo cô ta lên, chậm rãi đẩy thứ kia vào trong cơ thể Vu Lệ Lệ. Sau khi cảm nhận được sự đau đớn, Vu Lệ Lệ lại có cảm giác khoan khoái khó nói thành lời.
Vu Lệ Lệ không nhịn được, quấn hai chân vào eo người đàn ông kia, không muốn thứ khiến cô ta thoải mái rời khỏi cơ thể.
Người đàn ông bắt đầu hành động, chậm rãi rút thứ kia ra ngoài, Vu Lệ Lệ khó chịu, khẽ lắc eo muốn đuổi theo thứ kia thì người đàn ông kia lại mạnh mẽ đẩy vào.
“A... Đau!”
“Cô Vu, có phải chỉ cần làm cho cô thoải mái thì cho dù là ai cô cũng có thể dạng chân ra tiếp đón đúng không?”
Nói xong, hắn ta chậm chạp rút thứ kia ra, ngay khi Vu Lệ Lệ muốn đuổi theo thì hắn ta lại mạnh mẽ đẩy vào.
Vu Lệ Lệ bị cảm giác trống rỗng và lấp đầy thay phiên làm cho thoải mái, cô ta ngứa ngáy khó nhịn, cảm giác theo đuổi khoái cảm dục vọng đã lấp đầy tâm trí cô ta.
“A... đừng... đừng... ” Người đàn ông tiếp tục lặp lại động tác, ngay khi Vu Lệ Lệ sắp không chịu được kiểu tra tấn như này nữa thì người đàn ông lại nhanh chóng đẩy vào, bắt đầu hành động theo nhịp.
Vì cơ thể được khoái cảm lấp đầy nên bắp thịt toàn thân Vu Lệ Lệ cũng trở nên căng cứng, khó kìm nén được, cô ta lớn giọng hét lên: “A... đừng... ”
“Cô Vu Lệ Lệ, hi vọng lần sau còn có cơ hội phục vụ cô.” Người đàn ông để lại một tấm danh thiếp, sau đó đứng dậy mặc quần áo rời đi.
Trong bóng đêm, nước mắt Vu Lệ Lệ lăn dài. Cô ta biết Cố Thành Phan tàn nhẫn, nhưng không ngờ anh lại tàn nhẫn như vậy.
Màn hình điện thoại sáng lên, là Cố Thành Phan.
Vu Lệ Lệ ôm tâm lý hi vọng nhận điện thoại: “Alo, anh Thành Phan... ”
Cô ta không nhịn được mà khóc thút thít, cô ta hi vọng vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng, anh Thành Phan của cô ta sẽ không đối xử với cô ta như thế...
Cố Thành Phan im lặng, sau đó lên tiếng: “Vu Lệ Lệ, bây giờ cô đã hiểu cảm nhận của Niko chưa?”
Vu Lệ Lệ không nhịn được nữa, cô ta khóc lớn lên: “Vì sao? Vì sao phải đối xử với em như vậy? Rõ ràng em yêu anh như thế cơ mà... ”
“Yêu?” Cố Thành Phan hỏi lại: “Cô làm ra nhiều chuyện như vậy, chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi, làm biết bao nhiêu chuyện không có tình người như thế mà bây giờ cô lại nói cô yêu tôi sao?”
Vu Lệ Lệ không biết nên phản bác như nào, Cố Thành Phan nói tiếp: “Hiện giờ tôi lấy được ảnh nude của cô rồi, tốt nhất cô nên cẩn thận một chút, nếu không... ” Cố Thành Phan dừng lại: “Tôi còn có cả video, cái này còn có tác dụng hơn một tấm ảnh nude của Trình Ngân Hằng nữa đó... ”
Vu Lệ Lệ bất đắc dĩ khóc thút thít: “Xin anh, anh Thành Phan, anh đừng đưa cho giới truyền thông, em đảm bảo, em không tiếp tục uy hiếp anh và Trình Ngân Hằng nữa, không uy hiếp nữa... Hu hu... ”
“Tốt nhất cô nên nhớ rõ những lời mình nói hôm nay.” Cố Thành Phan lạnh lùng nói một câu, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Vu Lệ Lệ không cam lòng, nhưng cô ta biết tính cách Cố Thành Phan, chỉ là không ngờ lần này anh sẽ đối xử tàn nhẫn với cô ta như vậy, chắp tay vứt bỏ cô ta cho một kẻ mà cô ta không biết là ai...
Trước mắt là một màu đen kịt, Cố Thành Phan im lặng ngồi trên ban công biệt thự. Tuy anh mới chỉ đưa Trình Ngân Hằng tới căn biệt thự này hai lần, nhưng nơi này đã từng rất vui vẻ...
Cho tới bây giờ, anh vẫn không thể quên lần đầu tiên anh nhìn thấy Mễ Ninh Khanh, khi đó anh mới mười lăm tuổi, Mễ Ninh Khanh mười bốn tuổi, nghĩ đến thì chuyện này cũng đã cách đây bảy năm rồi...
Khi đó, anh nghe nói bố Cố Thanh cưới vợ mới, anh muốn thay Cố Thanh bênh vực kẻ yếu. Thím mới rời khỏi thế gian mấy tháng mà chú đã mở tiệc đãi khách, thật sự là bạc tình bạc nghĩa.
Ngày chú kết hôn, anh sợ Cố Thanh đau lòng, vì vậy đã rủ cậu qua biệt thự của anh chơi, hi vọng có thể khuyên bảo cậu.
Ai ngờ khi Cố Thanh đến thì sau lưng còn có một bé gái buộc tóc đuôi ngựa, da thịt trắng nõn, đôi mắt to tròn long lanh.
Cô ta nở nụ cười yếu ớt, lộ ra hai lúm đồng tiền: “Này, xin chào. Em tên là Mễ Ninh Khanh.”
Cố Thành Phan dở khóc dở cười, hờ hững đáp lại: “Cố Thành Phan.”
Bọn họ đi vào biệt thự, Mễ Ninh Khanh vui vẻ chạy tới ban công nói: “Ồ, nơi này có thể nhìn thẳng ra sông sao? Ôi... thật khủng nha! Thật dễ chịu! Thật đẹp biết bao!” Cô ta liên tục dùng mấy câu cảm thán để nói về vẻ đẹp của phong cảnh trước mặt.
Cố Thành Phan hỏi Cố Thanh: “Cô gái này là ai vậy?”
Cố Thanh bất đắc dĩ mỉm cười: “Nói ra chắc anh không tin đâu, cô ấy là con gái của mẹ kế em, Mễ Ninh Khanh.”
Cố Thành Phan đang buồn bực không có chỗ nào để trút giận, vì vậy anh kéo Mễ Ninh Khanh ra khỏi cửa: “Cô mau cút đi cho tôi, cô và mẹ cô đều không phải thứ tốt lành gì! Mau cút đi!”
Cố Thanh vội vã tới khuyên nhủ anh, nhưng Mễ Ninh Khanh lại hất tay Cố Thành Phan ra, nói lớn: “Xin lỗi mau! Cố Thành Phan, hôm nay anh nhất định phải nói xin lỗi tôi!”
Cố Thành Phan nhíu mày: “Cô làm loạn gì vậy? Sao tôi phải xin lỗi cô? Vì mẹ cô là kẻ thứ ba nên tôi phải xin lỗi cô sao?”
“Anh... ” Cố Thanh khuyên can: “Mễ Ninh Khanh không liên quan tới chuyện giữa hai người bọn họ... ”
“Sao lại không liên quan?” Cố Thành Phan tức giận: “Cũng bởi vì bọn họ nên thím mới tức giận, vì vậy mới chết... ”
Mễ Ninh Khanh khóc, cô ta vừa khóc vừa nói với Cố Thành Phan: “Cố Thành Phan, anh bị điên à? Tôi có liên quan gì chứ? Đó là chuyện giữa người lớn với nhau, tôi làm sao ngăn cản được? Anh cho rằng tôi rất thoải mái sao? Anh cảm thấy tôi phải rời khỏi bố và em gái tôi thì tôi có thể dễ chịu được sao?”
Cố Thành Phan ngây người, đúng vậy, Mễ Ninh Khanh cũng là người bị hại, anh có tư cách gì trách mắng cô ta chứ?
Mễ Ninh Khanh nói tiếp: “Anh cho rằng ai cũng tham vinh hoa phú quý sao? Tôi không thèm chút tiền ấy của nhà họ Cố các người! Về sau tôi muốn trở thành chuyên gia thiết kế thời trang hàng đầu thế giới, tôi không thèm quan tâm đến tài sản của nhà họ Cố!”
Cố Thành Phan không biết nên nói gì, anh đưa tay ra, muốn ôm Mễ Ninh Khanh một cái, nhưng cuối cùng lại hạ tay xuống.
Mễ Ninh Khanh không hề xấu hổ, cô ta bước lên ôm lấy eo của anh, lau nước mắt nước mũi vào áo sơ mi đắt tiền của anh.
“Không có gì to tát cả, về sau tôi thiết kế quần áo cho anh là được!” Mễ Ninh Khanh nói.