- Không, không, em không được đi, không được!
_________________
- Không!
Taehyung choàng tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại khắp gương mặt. Xộc thẳng vào mũi anh là mùi thuốc, đập vào mắt là một màu trắng xóa. Bấy giờ, anh mới cảm giác được sự đau đớn trên đầu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại ở đây?
Sau vài phút, anh mới chợt nhận ra không phải chỉ có anh ở trong căn phòng này. Jungkook đang gối đầu lên cạnh giường của anh, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi đang ngủ say. Anh cứ thế nhìn cậu. Gương mặt của cậu vẫn đáng yêu như vậy, làn môi hồng khiến người ta chỉ muốn hôn, cả đôi má phúng phính đáng yêu nữa, cứ thế này để anh ngắm cả ngày cũng chả sao. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên mái tóc cậu, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chứa đựng biết bao nỗi niềm.
Jungkook chợt tỉnh dậy, thấy vẫn còn Taehyung chưa tỉnh, cậu đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Vừa rửa mặt, cậu vừa lẩm bẩm:
- Cái tên này, anh bảo là không thích bệnh viện kia mà, vậy thì mau tỉnh lại đi chứ, đồ con lợn ham ngủ!
- Tôi nghe thấy hết đấy!
Jungkook giật bắn mình nhìn ra cửa. Anh đứng đó, với cái vẻ kiêu ngạo thường thấy, khoanh tay đứng nhìn cậu. Ôi dáng đứng thật đẹp nha ! Anh tựa lưng vào tường, khoanh tay để trước ngực, ánh mắt hướng về phía xa xăm nào đó. Ai đó hãy kéo cậu ra khỏi đây đi, cậu sắp lao đến anh rồi đấy.
- Tôi muốn về nhà!
- Nhưng anh chưa khỏe hẳn ...
- Em đã biết tôi ghét bệnh viện mà còn muốn để tôi ở lại?
Jungkook nghe thế cũng chẳng nói câu gì cãi lại, đành đi ra ngoài xin giấy phép xuất viện. Trước khi đi, cậu đưa cho anh một gói đồ. Cậu rời đi, anh nhanh chóng lấy đồ trong đấy ra. Là một chiếc áo phông trắng cùng một chiếc quần jeans ống rộng một chút. Anh mỉm cười. Hóa ra thằng nhóc này đã bắt đầu chú ý đến gu ăn mặc của anh rồi đấy.
Jungkook bước vào phòng. Đập vào mắt cậu là cảnh tượng muốn làm cho người ta xịt cả máu mũi. Anh chỉ mới mặc chiếc quần jean, để lộ thân hình sáu múi socola vạm vỡ, cool ngầu. Từ bao giờ mà anh đi tập gym vậy? Thấy Jungkook nhìn không chớp mắt, Taehyung muốn trêu cậu một chút, nhưng với bộ mặt vô cảm bình thường. Anh cầm cái áo đi đến trước mặt cậu, cố tình đứng gần hơn một chút để cậu cảm nhận được từng múi bụng của mình. Anh đã phải tập luyện rất vất vả mới có được đấy. Anh chìa cái áo ra:
- Cái này không vừa!
- Sao lại không vừa? Em nhớ rõ ràng là size này mà!
Jungkook nghe thế liền chộp lấy cái áo, không ngừng ướm thử vào người mình. Taehyung sai rồi, anh quá sai lầm khi trêu ghẹo con người này rồi. Nhìn cậu xem, đáng yêu hệt như một đứa con nít với cái mỏ cứ chu chu lên giận dỗi, khiến anh phải kiềm chế lắm mới không lao đến ôm cậu, mới không phủ xuống làn môi anh đào kia một nụ hôn đến nghẹt thở. Để chấm dứt tình trạng này, anh vội giật lấy cái áo:
- Lần sau mua phải cẩn thận hơn đấy!
Anh mặc vào rồi. Jungkook thoáng thấy gương mặt của anh đỏ, nhưng cậu nhìn lại mình đi, mặt cậu khác gì quả cà chua đâu chứ.
Sau một lúc, anh quản lí đến đưa cả hai về lại kí túc. Các fan hâm mộ lẫn phóng viên đứng bên ngoài quá đông khiến Taehyung và Jungkook chật vật lắm mới ra đến xe. Trong đám đông hỗn độn ấy, tim cậu chợt đập nhanh hơn bình thường. Kim Tae Hyung đang nắm lấy bàn tay cậu, hơi ấm của anh như xóa tan cái lạnh của Seoul đầu mùa đông. Cái nắm tay này, cậu không muốn bỏ ra, vì cậu biết rằng sau hôm nay, mọi chuyện sẽ lại về đúng quỹ đạo của nó. Cậu cứ thế, nắm chặt lấy bàn tay anh, tham lam muốn giữ nó cho riêng mình.
Trong khoảnh khắc đó, có một người khẽ cười.
~~~
Hơi ngắn ạ :((