-"Này, sao từ lúc về đây anh cứ hầm hầm vậy hả? Chẳng lẽ là chờ tôi lâu nên anh mới bực bội à?"- cậu nghe mọi người bàn tán thì càng lấy làm lạ từ lúc thấy hắn ở ngoài chờ cậu tới giờ hắn cứ là lạ, phát bực vô cớ cậu còn nghĩ hắn bực do chờ cậu lâu nên đánh liều lên hỏi
-"Tôi không phải hạng người nhỏ nhen, chỉ vì chờ cậu mà phát bực sao? Ha, không bao giờ có chuyện đó!"- hắn bị cậu hỏi như vậy càng đâm ra khó chịu sao cậu có thể nghĩ hắn như vậy chứ
-"Thế anh vì cái gì mà bực, anh phải nói tôi mới biết chứ, mọi người trong công ty còn nghĩ là do tôi làm gì sai anh mới bực như vậy!"- cậu thật là hết biết nói thế nào, tức giận la lớn
-"T-Tôi xin lỗi, làm cậu bị hiểu lầm rồi"- hắn nghe cậu la cũng cảm thấy mình hơi quá, cảm thấy có lỗi khi làm cậu bị hiểu lầm
-"Tôi không cần anh xin lỗi, cái tôi cần là lí do, nếu anh không nói cũng không sao, tôi cũng không ép"- sự kiềm chế của cậu có giới hạn, cậu đã bó tay với tên này nên định toan đi ra ngoài
-"Lúc nãy cậu đi gặp ai vậy?"- hắn hỏi một cậu hoàn toàn không có liên quan gì đến chuyện hiện tại cậu cần biết nhưng cậu cũng trả lời
-"Tôi gặp Park JiMin"- cậu cũng không quan tâm lắm với câu trả lời của mình, có sao nói vậy thôi
-"Cậu với anh ta có quen biết sao?"- lúc nãy mặc dù anh có nghe hết cuộc nói chuyện nhưng cũng chưa biết được chắc chắn cậu và JiMin có gì với nhau nên nhân dịp này hỏi cho kĩ
-"Chúng tôi là bạn"- cậu trả lời dứt khoát
-"Vậy tại sao cậu lại nhận lời theo đuổi của anh ta?"- hắn bực tức đứng dậy quát lớn làm cậu giật mình và có chút sợ, bản thân hắn chịu hết nổi rồi cậu nói hai người là bạn nhưng lại cho hắn theo đuổi mình là sao chứ
-"Sao anh biết chuyện tôi nhận lời theo đuổi của anh ta?"- cậu lúc đầu có chút sợ nhưng chợt nhớ cậu không hề kể cho hắn hay ai biết sự việc chỉ mới xảy ra vài phút trước sao hắn biết.....................................