- Ui cha cha úm ba la xì dầu!
Cậu giật mình kêu lên, suýt chút nữa là bật ngửa ra đằng sau. Phía trước cậu là một người, à không, là một nhóm, đang đứng khoanh tay nhìn cậu một cách giận dữ. Jungkook vội chỉnh lại nét băng lãnh trên gương mặt, hất cằm kênh kiệu đối với người đang ở trước mặt mình:
- Mấy anh tại sao lại tìm đến đây?
- Thằng nhóc to gan, muốn chạy trốn nữa à?
Jimin bay đến bá cổ Jungkook, lôi cậu nhóc lại lên giường. Theo sau là Jin, Suga và J-Hope cũng đang hầm hầm nét mặt. Những người anh trai quý hóa này lâu ngày mới gặp lại, trong lòng cậu dấy lên một cảm xúc phấn khởi, nhưng vẫn phải đóng kịch trước mặt mọi người. Tự trấn an bản thân, Jungkook nghĩ thầm: " Mọi người, em xin lỗi!" . Nghĩ rồi, Jungkook gạt tay Jimin ra, cọc cằn nói:
- YAH, anh làm cái gì vậy chứ?
Suga từ nãy giờ đứng đằng sau bỗng dưng lù thù xuất hiện. Anh không nói không rằng, với vẻ mặt đáng sợ của mình và rồi ... "CHÁT!!!". Hành động của Suga làm cả Jin lẫn Jimin bất ngờ, há hốc mồm nhìn Jungkook môi đang rách ra một mảng rồi chảy máu nằm dưới sàn nhà. Jungkook cười khẩy một cái, nằm yên chịu trận:
- Mày có còn xem tụi anh là anh không hả thằng kia? Lâu ngày không dạy dỗ rồi mày như thế này à? ...
- Tôi ra sao thì mặc xác tôi. Giờ tôi là một công dân Hàn Quốc bình thường, không phải thành viên BTS các anh nữa, vậy nên các anh không có quyền chen chân vào cuộc sống của tôi. BIẾN HẾT ĐI!
Nghe Jungkook gào lên, Suga mặt đã đỏ lên tự lúc nào, hăm he xông vào nhưng đã được J-Hope giữ lại. Jin đưa tay đỡ Jungkook đứng dậy, nhưng cậu gạt tay anh ra, tự mình đứng lên. Quệt vết máu còn đọng trên môi, cậu phẫn uất nhìn Suga. Cậu thật sự đang rất hối hận về lời nói của mình với anh. Jimin tiến về phía cậu, hỏi:
- Em bảo ngày ấy em rời Bangtan là vì em chán?
- Đúng !
- Em bảo Bangtan là một nhóm bất tài, không đủ để khiến em tỏa sáng, đưa em vươn đến đỉnh cao của showbiz, và rồi em bỏ nhóm?
- Đúng !
- Và rồi em quyết định về ở ẩn một mình, không cha không mẹ, tự một mình chữa trị cái bệnh nguy hiểm này hay sao ?
Jimin tức tối quăng tờ giấy báo bệnh ra trước mặt Jungkook. J-Hope, Suga và cả Jin đều lặng lẽ nhìn cậu. Jungkook như á khẩu, không nói thành lời. Cuối cùng cũng đã bị phát hiện rồi.
- Còn đây nữa, nhật kí của em, xin lỗi nhưng bọn anh đã đọc cả rồi!
Jin nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Jungkook, đặt cuốn nhật kí lên tay cậu. Jeon Jungkook là tuýp người chỉ thích tâm sự với nhật kí, vì thế cậu rất ít khi bộc lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài. Thói quen viết nhật kí mọi lúc mọi nơi của cậu khiến cuốn nhật kí nhỏ nhỏ như là vật bất li thân trong cuộc đời đầy sóng gió của cậu. Tay run run, cậu cầm lấy cuốn nhật kí, giở ra từ những trang đầu tiên.
" 23/07/2015
Taehyung à, BTS nữa, em xin lỗi mọi người nhiều lắm. Xin hãy quên em đi."
"01/11/2016
Hôm nay em đã xem các anh trên TV đấy. Thật sự rất ngầu đấy! Em còn không thể rời mắt khỏi TV được."
"14/02/2017
Hôm nay là Valentine đấy. Em đã tặng anh một món quà đấy Taehyung, nhưng với cái tên Jeon Seo Mi cơ!"
"20/03/2017
Bệnh của em đã đỡ hơn rồi, tim của em sau khi phẫu thuật cũng đã tốt hơn rồi, nhưng vẫn còn đau lắm. Mỗi lần đau, em chỉ ước có anh bên cạnh an ủi em thôi Taehyung ..."
"25/05/2018
Bác sĩ lại bảo là trong người em có một khối u, nếu để lâu sẽ ảnh hưởng đến tim. Nhưng em không còn tiền nữa. Em sợ lắm, sợ không thể nhìn thấy anh hằng ngày nữa. Taehyung à, em phải làm sao đây? Một mình em, em sợ lắm!..."
"23/07/2018
3 năm rồi, em vẫn nhớ anh, vẫn yêu anh! Chỉ có một mình em là đồ ngốc cứ chạy theo tình yêu thôi..."
Nước mắt rơi lên từng trang giấy lật qua. Cậu thật sự không thể giấu nữa rồi:
- Hyung, em xin lỗi, em thật sự xin lỗi, em xin lỗi ...
J-Hope đi đến ôn nhu ôm lấy cậu. 3 người còn lại cũng không kiềm được mà cũng đi đến ôm lấy cậu. Suga cũng đã khóc ...