Nhà bếp sực mùi thức ăn thơm phức. Tiếng xèo xèo trên chảo dầu. Có vẻ sáng nay dì Jung làm trứng ốp la.
"Ồ ông chủ, hôm nay sao ông lại dậy sớm thế? Ông ngồi vào bàn đọc báo đi. Tôi sắp mang thức ăn ra đây. Thật hiếm có hôm nào ông chủ lại có thể ăn sáng cùng gia đình."
"Cô Jung này, sắp tới tôi có một dự định. Tôi nghĩ nên hỏi ý kiến cô xem..."
Dì Jung ngẩng lên, đưa tay tắt bếp. Đợi chờ câu nói lấp lửng của ông chủ.
Chủ tịch Kim cụp mí mắt xuống, bấm nốt cúc áo ở cổ tay, giọng nói có vẻ hơi trầm tư.
"Cô có nghĩ nên tổ chức một buổi tiệc ở sân sau nhà không? Để mừng cho Taehyung đã khỏi bệnh. Hôm qua vợ tôi đã nói vậy...Tôi có nói nên tổ chức ở nhà hàng cho đỡ tốn công nhưng cô ấy cứ nhất quyết là ở nhà."
"Không sao, một bữa tiệc thì đâu có gì khó với tôi. Với lại cậu chủ Taehyung vẫn chưa khỏe hẳn, làm ở nhà sẽ tốt hơn."
"Nhưng mà..."
Dì Jung xoay qua bật bếp ga tiếp tục làm món trứng rán, nhẹ nhàng nói. "Tôi đã nói không sao là không sao mà."
Mặt chủ tịch Kim chợt xụ xuống, Kim phu nhân từ đâu đi ra mặt hớn hở "Tôi thắng rồi nhé. Vậy chúng ta nhất quyết là tổ chức ở nhà."
Kim phu nhân vừa đi chân sáo lên phòng ăn vừa hát, chủ tịch Kim thì ôm mặt ngán ngẩm. Chả là vợ ông có lần ngồi buôn dưa lê với mấy bà bạn, lại lôi cả người giúp việc ra so sánh với nhau. Người này khoe có đầu bếp nổi tiếng nấu ăn, người kia khoe có người giúp việc cực kì đảm đang tháo vát. Tất nhiên Kim phu nhân đâu chịu thua. Nhân dịp này bà cũng phải khoe người giúp việc của bà. Dì Jung không những đáng tin, thật thà mà còn thông minh, tốt bụng. Vì dì sinh ra trong gia đình có truyền thống đầu bếp nên mấy món ăn truyền thống hay Âu Mĩ đều biết làm. Việc nhà luôn luôn chu toàn. Có người giúp việc như vậy không khoe là không được. Chỉ có mỗi chủ tịch Kim là cảm thấy rắc rối, không muốn dây dưa vào chuyện phụ nữ tí nào.
Ông buồn buồn đi lên phòng ăn, chợt nhìn thấy Taehyung và người hầu nhỏ đi xuống. Ríu rít như đôi chim non.
"Cậu chủ à, buông em ra đi, em còn phải đi phụ dì Jung."
"Anh không thả Kookie ra đâu. Kookie mềm mềm thơm thơm ôm rất thích."
"Cậu chủ có muốn ăn sáng không đây? Xuống trễ ông bà chủ sẽ giận đó...Này! Đừng có sờ mông em chứ!"
"Không muốn buông đâu, Kookie hôn anh một cái đi anh sẽ buông."
"Xin cậu chủ đừng có giỡn như vậy. Không có phép tắc gì đâu ạ...Em đã bảo là cậu chủ là làm ơn bỏ tay ra khỏi mông em ngay!"
"Chu~"
"Ahhh..."
"..."
Cái cảnh tượng kì quái gì đang diễn ra giữa sáng sớm vậy? Đó là suy nghĩ của chủ tịch Kim.
Chẳng phải Jimin bảo nó đã khỏi bệnh rồi sao? Đây đâu phải tính cách trước kia của nó. Mà cũng không phải kiểu ngây thơ như lúc bị bệnh. Suy nghĩ vẫn cứ quay mòng mòng.
Cả hai lúc trên cầu thang còn ôm ấp đùa giỡn nhau, nhìn xuống bất chợt thấy mặt ông chủ nhăn nhăn méo méo không rõ cảm xúc gì liền tự động tách ra hai hướng. Jungkook ôm thau đồ ra đằng sau, Taehyung đút tay vào túi quần mặt lạnh tanh đi lên đằng trước. Ngang qua mặt chủ tịch không quên nói một câu. "Chào buổi sáng, bố." Chủ tịch Kim vỗ đùi cái bốp. Đây mới đúng là con trai ông chứ. Nhưng mà sao lại khác lúc nãy quá thế?
Ông lẩm bẩm. Có khi bị ngã con ông không những trở lại như trước mà còn mắc thêm bệnh rối loạn đa nhân cách không chừng.
Càng nghĩ càng khó hiểu.
Chuẩn bị lên phòng ăn thì ông lại nhìn thấy một cảnh tượng dị hợm khác.
Namjoon bước trên cầu thang xuống, mắt nhìn điện thoại âu yếm như hai con mắt sắp biến thành hình trái tim. Lâu lâu còn cười hi hí đầy thỏa mãn. À còn chưa nói cái điện thoại lại có ốp lưng màu hồng in cái bánh kem dâu.
Chậc, nhà này loạn cả rồi.
Namjoon vẫn cứ dán mắt vào điện thoại mà đi lên phòng ăn, chẳng may lỡ chân đạp phải cái bình cổ của ông kê gần đó vỡ tan tành.
Cả hai đứng nhìn mớ sành sứ rơi vãi trên sàn, rồi nhìn nhau.
"Tiên sư thằng ăn hại kia! Mày đứng lại đấy ngay!"
"Con không cố ý mà, bố bớt giận đi!"
"Bớt cái kiểu gì mà bớt! Mày có biết nó bao nhiêu tiền không hả? Mày quay lại ăn hết cái mớ sành kia cho tao!"
"Con xin lỗi màaaaaaaa"
Vâng. Một buổi sáng vô cùng nhộn nhịp của nhà họ Kim.
"Namjoon, Taehyung ah, chúng ta sẽ có một bữa tiệc vào thứ sáu tuần này. Là để mừng Taehyung khỏi bệnh." Kim phu nhân cắn một mẩu bánh mì kẹp trứng "Namjoon, con mời mọi người trong công ty đến nhé."
"Vâng."
"Phiền thật, con không thích vậy tí nào. Ồn ào lắm."
"Con ngoan một chút đi. Đây là điều cần làm mà."
"Làm ơn đừng có dỗ con ngoan này ngoan nọ được không. Con không phải con nít."
"..."
.
.
.
.
.
Nhà họ Kim tổ chức tiệc vào ngày thứ sáu. Chẳng lâu sau đó là chủ đề được nói đến nhiều nhất trong công ty Big Hit.
Mỗi ngày như thế, chỉ cần bước chân vào công ty là nghe thấy bàn những chuyện quần áo giày dép tóc tai của hội chị em, quà cáp xe hơi của hội anh em. Bữa tiệc này có thể là cơ hội chứng tỏ bản thân của một số người.
Nói rõ ra một tí. Chuyện này được hội chị em bàn tán rôm rả nhất. Hội này có thể nói là chia ra hai phe.
Phe "Fan giám đốc Namjoon đẹp trai tài giỏi."
"Ya ya, bữa tiệc này là cơ hội lớn để tiếp cận giám đốc, tôi nhất định không bỏ lỡ đâu."
"Cô mà có cửa ư? Là tôi này. Tôi nhất định sẽ cưa đổ giám đốc."
"Cô xem, cái váy này hợp với tôi chứ? Mặc có thấy mỡ thừa không?"
"Đôi giày này mà đến bữa tiệc sẽ nổi bật nhất cho xem."
"Có ai để ý tôi mới làm tóc không?"
Và phe "Hủ nữ fan couple NamJin đẹp đôi nhất hành tinh."
"Máy quay, máy chụp hình để soi hint đã chuẩn bị hết chưa?"
"Đã đầy đủ, kể cả máy quay lén giả làm bông tai cũng đã được chuẩn bị."
"Sơ đồ sân sau nơi tổ chức tiệc đã có. Việc đặt máy quay ở nơi kín đáo cũng hoàn thành."
"Công cụ để chặn vệ tinh bu quanh giám đốc đã sẵn sàng."
"Hành động giả vờ dựa dẫm nhằm đẩy hai người đụng nhau cũng ok."
"Mà này, có ai chuẩn bị quần áo để đi chưa?"
"Đây không phải lúc lo cho chuyện đó!"
Vâng, công ty Big Hit cũng rất nhộn nhịp.
.
.
.
.
Trời nắng ấm, ánh nắng qua khe cửa chiếu lên tấm lưng trần của ai đó trên giường. Thân thể nhẹ nhàng lười biếng nhổm dậy, lười biếng mặc quần áo.
Jimin nhìn qua đồng hồ trên tủ, đã 10 giờ.
Có tiếng lục đục trong bếp, cậu gãi đầu đi vào. Mùi thức ăn bay ra.
"Dậy rồi sao?"
Jimin nheo mắt. Hoseok.
Anh xoay lưng ra phía cậu, loay hoay cắt cắt nấu nấu. Tiếng dao chạm thớt gỗ hòa vào tiếng ùng ục trên bếp. Cái thứ âm thanh mà hiếm khi nó xuất hiện trên bếp nhà cậu, nếu cậu ở nhà một mình.
"Đi đánh răng đi rồi ra ăn mì. Tôi nấu gần xong rồi."
Jimin vẫn giữ cái vẻ lười nhác đó mà vào nhà tắm. Vệ sinh các thứ một lúc rồi ra bàn ăn chờ. Nói gần xong mà vẫn chưa có đồ ăn.
"Nhanh lên, đói quá."
"Đợi một chút."
Jimin ngồi ngắm Hoseok loay hoay bên bếp mà cười thầm. Một người ngồi bên bàn ăn đợi, một người lo lắng nấu nướng. Thật giống...
Thật giống...
Một gia đình...
Tim cậu chợt đập mạnh hơn một nhịp. Cảm giác ấm áp này chưa ai cho cậu cảm nhận được ngoài anh. Ngay cả cái thứ cậu gọi là gia đình thật sự, cũng không có. Cái cảm giác có người lo lắng cho mình ấy.
"Kyaaa~ xong rồi đây. Mì kim chi Jung Hoseok"
Nồi mì bốc khói ngùn ngụt được đưa lên bàn, cả hai nhanh chóng cầm chén rồi ăn vội, thật là đói quá rồi.
"Ngon chứ?"
"Ưm."
"Đừng có ưm, khen đàng hoàng đi."
"Ngon, rất ngon."
Jimin nghênh mặt lên hét, thật ra trong lòng như muốn nở hoa rồi. Hoseok cười mãn nguyện. Anh có nụ cười hình trái tim.
Cậu gắp một nhúm hành lên, chợt Hoseok đưa chén qua như đã quá quen thuộc. Jimin bỏ hành vào đó. Cả hai đều biết, mỗi khi Jimin không chịu ăn hành lá Hoseok sẽ ăn hết.
"À này, lúc nãy có thư của cậu đấy."
Jimin bỏ chén xuống, tay vẫn cầm đũa đi ra trước cửa. Có thư thật.
"Là của chủ tịch Kim."
"Oh, có gì?"
"Thứ sáu có tiệc, họ mời tôi. Là mừng đứa con út khỏi bệnh."
"À vậy sao." Hoseok húp một hớp nước mì "Anh trai của người đó, là Namjoon thì phải, tôi đã từng gặp qua rồi."
"Vậy sao, anh ta như thế nào?" Jimin ngồi xuống, gắp mì vừa ăn vừa hỏi.
"Rất lịch lãm đẹp trai. Còn rất nam tính nữa."
"Có nam tính hơn tôi không?"
"Cậu sao? Cậu không phải kiểu nam tính đâu...là...xem nào...là dễ thương đó."
"Tôi không có dễ thương."
"Sao lại không? Nhất là lúc hôm qua, cậu nằm dưới thân tôi rên rỉ trông rất dễ thương."
Jimin đỏ mặt, vứt đũa xuống đi vào phòng. "Anh ăn một mình đi."
"Này, đừng có giận mà."
"Ai thèm giận anh chứ."
"Nhưng cậu đang giận thật kìa."
"..."
End chap 11.