Hôm nay Bangtan đã đón một mùa Giáng sinh rất vui vẻ cùng ARMY tại buổi fan meeting đặc biệt. Các thành viên đã biểu diễn hết mình trên sân khấu, và họ nhận được rất nhiều quà từ fan của mình. Sau buổi họp fan chính là tiệc mừng Giáng sinh. Lúc Bangtan về đến kí túc đã là 12 giờ đêm.
Tất cả mọi người sau khi tắm rửa xong xuôi đã tụ họp ra ngoài phòng khách. Kim Tae Hyung khiến Jungkook có phần ngại ngùng vì anh chẳng hề mặc áo, làm lộ múi bụng rắn chắc của mình. Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên Taehyung bán khỏa thân trước mặt cậu, nhưng lần nào cậu cũng rất ngại khi nhìn anh như thế. Đột nhiên, anh ngồi xuống ngay bên cạnh cậu - điều mà cả mấy tháng nay anh chưa từng làm - khiến cậu lẫn các thành viên cũng cảm thấy đôi chút kì lạ. Thấy mọi người nhìn mình, Taehyung liền hắng giọng một cái rồi lên tiếng:
- Mở quà ra nào!
Như mọi năm, Bangtan nhận được rất nhiều quà từ fans, và tất cả mọi người đều rất vui, nhất là Jungkook. Chỉ mới quay lại nhóm được vài tháng nhưng cậu vẫn được các fan yêu thương, tặng quà như những ngày tháng trước đây. Vừa mở quà vừa đọc thư từ fan, trong lòng cậu kì thực dấy nên một nỗi xúc động khôn tả. "Jungkook hwaiting!", "Cảm ơn vì anh đã quay về.", "BTS thật sự hoàn hảo vì có cậu là mảnh ghép cuối cùng. Chúc mừng Giáng sinh!" - đó là tóm tắt những gì mà ARMY viết cho cậu. Cuối cùng, không kềm nổi xúc động, Jungkook đã rơi nước mắt trong niềm hạnh phúc vô bờ. Các anh hiểu chứ. Một cậu nhóc năm 20 tuổi đã phải một mình ra đi mặc cho sức ép của dư luận đè nặng trên vai, đã tự mình chữa trị căn bệnh quái ác mà không có một người thân bên cạnh, sống ẩn thân suốt 3 năm nay chợt cảm nhận được tình yêu thương trở lại, quả là điều hạnh phúc nhất. Họ ôm lấy nhau mà khóc. Jungkook nhìn qua Taehyung, đôi mắt anh cũng đã đỏ hoe tự lúc nào.
1 giờ sáng, tất cả các thành viên vào phòng ngủ. Thế nhưng, Taehyung vẫn ngồi ngoài phòng khách, tay mân mê một lá thư được đặt cẩn thận trong một phong bì màu trắng cực kì đơn giản. Anh cứ ngồi đấy, ngắm nghía bức thư, chẳng hiểu sao lại không mở ra xem. Suốt 30p, Taehyung cứ ngồi như thế trong đêm.
Cạnh bên anh, một chàng trai có mái tóc nâu nhẹ từ đâu xuất hiện, ngồi xuống cạnh bên anh. Anh đưa mắt nhìn sang. Là cậu đang nhìn lá thư trên tay anh, ẩn sâu trong ánh mắt cơ hồ có cái gì đó hoang mang, tò mò khiến đồng tử như giãn ra, xoáy sâu vào vật thể nằm trên tay anh. Thấy Taehyung nhìn mình, Jungkook thấy hơi nóng trong người, nhưng cũng quay sang anh mà nói:
- Anh Jimin sang bên phòng anh Hoseok mất rồi, hôm nay anh tạm ngủ ở phòng em nhé.
- Ừ, em vào trước đi.
- Vâng. À mà ... sao anh chưa ngủ?
Câu hỏi của Jungkook khiến Taehyung hơi bất ngờ. Chẳng phải thường ngày cậu một câu cũng chẳng dám hỏi anh, đến trò chuyện cũng khó khăn hay sao? Ấy vậy mà hôm nay lại bắt chuyện với anh trước, vả lại ngay trong lúc anh không mặc áo cơ đấy. Taehyung vội vớ lấy cái áo thun mặc vào. Jungkook từ nãy đến giờ vẫn chờ đợi câu trả lời lẫn nhìn vào bức thư kia mà lòng không nguôi tò mò.
Bỗng, Taehyung đưa lá thư cho cậu, rồi rời đi đâu đó. Jungkook nhìn bóng lưng anh khuất xa mà lòng vô cùng khó hiểu. Cuối cùng, cậu vẫn mở bức thư ra xem. Ẩn trong cái phong bì đơn giản ấy là một tấm hình, phải, là hình của anh và cậu 3 năm trước, cũng chính vào ngày Giáng sinh. Cậu ôm lấy tay anh, họ cùng nhau chụp hình cạnh cây thông Noel, anh nhìn cậu đầy yêu thương và trìu mến. Bên cạnh tấm hình còn là một lá thư. Trong lòng Jungkook bây giờ vô cùng rộn ràng, tim bắt đầu đập mạnh hơn nữa. Cậu mở bức thư ra xem:
" Em không ngờ là anh còn giữ tấm hình ấy đúng không? Em cũng tự hỏi vì sao ư? Nếu như em đã có cậu trả lời thì Jeon Jungkook, em đoán đúng rồi đấy.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều từ khi em quay trở về cạnh anh. Anh tự hỏi, liệu mình có đủ lòng vị tha để tha thứ cho em, và có đủ kiên nhẫn để chờ đợi vết thương nơi tim anh lành lại khi mỗi ngày anh đều thấy em hay không. Em biết rồi đấy, anh là một người vội vã biết nhường nào.
Và rồi anh nhận ra, chính sự hiện diện của em - người đã từng làm anh đau - đã khiến vết thương ấy lành lại. Anh yêu lắm khoảnh khắc em hé mỗi cười, thích nhìn trộm em mỗi khi ngủ gật trong phòng chờ, hay những lúc suy nghĩ đến chẳng quan tâm đến những lúc xung quanh. Chính những điều ấy khiến anh cảm thấy tình yêu dành cho em đã quay trở lại tự lúc nào không hay.
Anh biết em hay khóc mỗi khi đêm về, vậy nên hãy cho anh một lần nữa là người lau đi những gịot nước mắt ấy nhé, có được không? "
Những giọt nước mắt bắt đầu thấm ướt trang giấy. Cậu òa lên khóc nức nở. Là Taehyung đang tỏ tình với cậu, là Taehyung đã quay về với cậu. Ôm lá thư trên tay, cậu toan chạy đi tìm anh thì đã thấy Taehyung đứng cách đó không xa, khoanh tay đứng nhìn Jungkook, khóe môi giãn ra. Cậu đứng hình. Taehyung đút hai tay vào trong túi, tiến gần về phía cậu đang nước mắt nước mũi tèm lem. Anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt ấy thật nhẹ nhàng, như ngày xưa. Taehyung đưa tay chạm vào má Jungkook, cất giọng ấm áp:
- Đừng khóc, anh sẽ đau!
Nghe đến đây, Jungkook lại một lần nữa dâng trào cảm xúc. Cậu đưa tay đánh vào ngực anh, vừa đánh vừa khóc, miệng không ngừng trách:
- Anh là đồ tồi, làm em đau thế này rồi lại nói yêu em. Anh muốn em phải làm sao đây. Kim Tae Hyung anh là đồ ngốc.
Taehyung nở nụ cười hình chữ nhật tươi như hoa nhìn cậu con trai đang đứng trước mặt mình. Anh ôn nhu nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng cúi xuống phủ lên bờ môi anh đào ấy một nụ hôn, nụ hôn xóa tan mọi khoảng cách giữa hai người, nụ hôn bắt đầu cho một mối quan hệ mới. Nụ hôn nhẹ nhàng, mang lại cảm giác vừa từ tốn vừa mãnh liệt mà chẳng ai có thể làm được, đấy chính là nụ hôn theo kiểu Taehyung mà Jungkook vẫn hay nhớ. Dứt nụ hôn, anh ôm lấy cậu thật chặt, thì thầm:
- Đừng rời xa anh nữa, nhé?
- Vâng ...
- Anh yêu em. Jungkook, anh yêu em!