________________
Jungkook mặc bộ quần áo bệnh nhân, đứng dựa vào cửa sổ, nhìn ra bầu trời đang sáng dần lên của thành phố Seoul xinh đẹp này. Khẽ thở dài, cậu tự thẩm vấn mình: Quyết định của cậu là đúng hay sai đây?
Tối hôm qua, sau trận khóc kịch liệt, cả 6 người, có thêm sự hiện diện của Rap Monster sau đó, đã cùng ngồi xuống và nói chuyện với nhau. Lâu ngày mới gặp, cả đám nhìn nhau, buồn buồn tủi tủi, kể đủ thứ chuyện trong suốt 3 năm qua. Sau một hồi lâu thật lâu, nhận ra cũng không còn sớm, Jin hyung mới bắt đầu chủ đề chính:
- Khối u của Jungkook, anh đã hỏi bác sĩ rồi, vốn dĩ ban đầu là một khối u lành tính, tuy nhiên do việc duy trì quá lâu khiến khối u ảnh hưởng đến vết thương về tim trước đó. Vậy nên, cần khẩn cấp phẫu thuật!
- Thật sự cần phải phẫu thuật sao hyung? Kookie rất sợ đau mà!
Jimin e dè nhìn thằng nhóc đang cố tỏ vẻ mạnh mẽ bên cạnh mình, quay sang hỏi Jin hyung. Jungkook nhìn sang Jimin, đưa tay nắm lấy tay anh, mỉm cười ngụ ý đừng lo cho cậu. Nhưng anh là ai chứ? Là Park Jimin, người luôn thân thiết với cậu, người hiểu rõ cậu nhất và luôn dành cho cậu một tình cảm vô cùng đặc biệt. Khoảng thời gian xa cách 3 năm cũng không thể dễ dàng xóa hết những kí ức đẹp trong suốt 6 năm ở cạnh nhau được! Rap Monster cầm tờ giấy bệnh của Jungkook, soi soi một hồi, rồi cũng cất tiếng:
- Đây chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, em cứ yên tâm!
Nhưng ai có thể hiểu rõ nỗi lòng Jungkook bây giờ? 3 năm trước, một mình cậu đến bệnh viện, cũng là một mình nằm trong viện suốt 3 tháng không người săn sóc, cũng một mình cậu tự trấn an mình trước khi được đưa vào phòng phẫu thuật. Cái cảm giác đau đớn trong nỗi tủi thân ấy lúc bấy giờ lại dâng lên trong lòng cậu, khiến sống mũi Jungkook cay cay. Jimin nói đúng, là cậu rất sợ, rất sợ phải phẫu thuật. J-Hope e dè nói khẽ:
- Nếu em muốn, ngày mai chúng ta có thể gọi Taehyung đến ...
- KHÔNG ĐƯỢC!
Jungkook đứng bật dậy khi nghe thấy cái tên đó. Cậu nhất quyết ngàn lần không muốn gặp anh, càng không muốn anh biết sự hiện diện của cậu lúc này. Bởi lẽ, sau ngày hôm ấy, cậu đã chẳng còn mặt mũi nào nhìn anh, ngay cả kêu tên Taetae đáng yêu mà cậu hay gọi anh cũng không dám. Cậu đã làm tổn thương người con trai ấy quá nhiều rồi.
Tất cả mọi người đều hiểu, vì trong cuốn nhật kí, Jungkook đã ghi lại tất cả những gì xảy ra ngày hôm ấy. Cả bọn nhìn nhau rồi tự nhiên trong lòng dấy lên một nỗi thương xót, thương cho tình yêu đẹp giữa hai người mà họ vô cùng yêu thương. Suga chợt bất thình lình đứng dậy:
- Nếu như chú mày muốn trốn tránh V như vậy, bọn anh chiều chú, nhưng chỉ trong thời gian dưỡng bệnh thôi, vì anh biết chú còn thương nó, anh không muốn hai đứa phải xa nhau lần nữa!
- Yoongi hyung ...
- Jungkook à, hyung không phải tuýp người biết an ủi người khác đâu, nhưng anh cũng vẫn có một trái tim yêu thương đồng loại đó!
Cả bọn cười ầm lên sau lời phát biểu của Suga. Sau đó, cả bọn ra về, chỉ còn Jimin ở lại. Từ nay cho đến khi Jungkook trở lại hoàn toàn khỏe mạnh, mỗi đêm sẽ có một người túc trực bên cạnh cậu.
Và bây giờ, đứng bên cửa sổ, Jungkook thở dài nhìn Jimin đang nằm gục trên ghế sofa mà ngủ ngon lành. BTS của cậu, liệu cậu có đang làm phiền đến cuộc sống của cậu hay không? Còn Kim Tae Hyung, rốt cuộc cậu giấu anh được bao lâu?
Hai ngày sau, sau khi hoàn tất mọi thủ tục kiểm tra sức khỏe, Jungkook chuẩn bị được đưa vào phòng phẫu thuật. Tất cả mọi thành viên đều đến, trừ anh ấy ra. Cậu tự rủa thầm bản thân mình. Nếu Taehyug đến, chẳng khác nào các anh ấy thất hứa với cậu, mà Bangtan sẽ không bao giờ làm như vậy. Thấy Jungkook bàn tay đang túa ra mồ hôi, Jin hyung đi đến nắm lấy bàn tay lạnh toát ấy, mỉm cười dịu dàng. Nụ cười ấy, là nụ cười cậu không bao giờ quên được. Tất cả mọi chi tiết trên gương mặt của các anh, Jungkook đều ghi nhớ rất rất rõ. Cậu nhóc cũng mỉm cười, nắm lấy tay Jin. Mối quan hệ giữa hai người, một lớn nhất một bé nhất, thật sự khiến người ta có một cảm giác thiêng liêng pha lẫn chút lạ lùng.
Cả bọn cùng nhau chạy theo băng ca của Jungkook đến tận cửa phòng phẫu thuật, vừa đi vừa la hét om sòm:
- Suga: Chú mày phẫu thuật cho tốt, rồi anh sẽ mua thịt cừu xiên nướng cho chú ăn!
- Jin: Em đừng lo, bọn anh sẽ không rời xa em nữa đâu!
- Jimin: Bọn anh luôn ở đây, vậy nên Jungkook đừng sợ!
- J-Hope: Cố lên nhé !
- RapMon: Bọn anh sẽ chờ ở ngoài, yên tâm nhé!
Cho đến khi bàn tay Jungkook rời khỏi tay mọi người, chiếc băng ca khuất dần sau cửa phòng phẫu thuật, 6 người ấy mới thôi ồn ào, buồn bã đi về phía ghế ngồi.
Ở một góc khuất nào đó, có một người đang đút hai tay vào túi quần, ôn nhu nhìn về phía phòng phẫu thuật với ánh mắt vô cùng trìu mến, đối lập hẳn với vẻ ngoài băng lãnh khiến cho người ta có cảm giác như một vampire đời thực. Người ấy cụp đôi mắt xuống, thở hắt ra một cái, rồi lại khoan thai xoay lưng bước đi về phía cổng chính ...
______________
Au đang rất nản khi thấy mấy bạn toàn đọc chùa nah Vậy nên chap này có vẻ xàm xàm dở dở :( Mianhe
Câu nói muôn thuở: Cho au xin cái ý kiến nha